Hiển thị các bài đăng có nhãn Đam Mỹ. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Đam Mỹ. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Hai, 1 tháng 9, 2014

eBook Cấm Ái Chi Tương Sủng - Tư Đồ Cẩm Tranh Full prc, pdf, epub [Đam Mỹ]

Thông Tin

Tác phẩmCấm ái chi tương sủng
Tác giảTư Đồ Cẩm Tranh
Thể loạiĐam mỹCổ TrangXuyên Không, Tá Thi Hoàn Hồn, Cường Công Cường ThụHài, Nhất Thụ Nhị Công, HEVăn Học Phương Đông
Tình trạngHoàn
Chuyển ngữLightraito
NguồnSưu tầm


Giới Thiệu

Khi y đang đợi đèn đỏ, mà cũng có thể gặp phải sự cố.
Trực thăng rơi thẳng từ trên trời, trái không rơi phải không rơi, mà lại chọn ngay trên nóc xe của y.
Đọc tiếp »

eBook Anh Thảo Trong Gió - Lâm Tử Tự Full prc, pdf, epub [Đam Mỹ]




Thông Tin

Tác giả: Lâm Tử Tự
Thể loại: đam mỹ, Hiện đại, Nhất Công Nhất Thụ, ngược tâm, HE, văn học phương đông
Edit + Beta: Hạ Vũ
Độ dài: 11 chương + 3 phiên ngoại
Edit ebook: Kayako Saeki
Nguồn: sưu tầm
Đăng: dtv-ebook.com
Một trong những tác phẩm của “Ngã ái trữ Tĩnh Lộ hệ liệt”

Đọc thêm »

Chủ Nhật, 31 tháng 8, 2014

Cổ Thuật Phong Quỷ - Chương 58

Chương 58

"Da người này có hiệu quả gây ảo giác, nó có thể tản mát ra một loại khí thể vô sắc vô vị, giống như độc dược không sai biệt lắm, phối hợp với những tượng gỗ hình người quái dị phức tạp xếp hàng hai bên kia, sẽ khiến người ta trong lúc vô tình sản sinh ảo giác." Chú phân tích rõ ràng.

Tôi "ồ" một tiếng, hỏi: "Tôi cũng cảm thấy những tượng gỗ kia rất kỳ quái, nhưng không nhìn ra rốt cuộc kỳ quái chỗ nào . . . . . . Nhưng mà, chẳng lẽ trúng chiêu chỉ có tôi và chị Tuyền? Chú và Đao Phong vì sao không hề hấn gì."

Chú nghe được vấn đề của tôi, cười nhạo lắc đầu, nói: "Tôi không có khả năng bị loại ảo giác này quật ngã, dù cho thân thể này tiến vào ảo giác, chỉ cần chân thân của tôi không sao, tôi vẫn như cũ có thể khống chế nó theo ý mình. Đao Phong thì càng đơn giản hơn, người Đao gia bởi vì nuôi mộ thú, quanh năm tiếp xúc cùng độc tố, có sức đề kháng nhất định, chút độc tầm thường sao có thể làm gì được họ, huống chi có con mèo kia ở đây, nó thế nào cũng không để Đao Phong tùy tiện lọt vào ảo giác."

Chú giải thích xong, tôi không khỏi càng thêm u sầu, nghĩ thầm đây quả thực là hai kẻ cáo già, mỗi lần xảy ra chuyện bất trắc đều chỉ có tôi và chị Tuyền mất mặt, hơn nữa nhìn bộ dáng kia của chị Tuyền, đoán chừng trong lúc bị ảo giác đã chịu đả kích không nhỏ.

Nghĩ thế, tôi tiếp tục hỏi: "Loại độc chất này sẽ tổn hại đến tinh thần của con người sao?"

Chú thấy tôi liếc mắt nhìn về phía chị Tuyền, sờ cằm nói: "Theo ta suy đoán, độc kia chỉ sợ sẽ làm cho người ta trong ảo giác chứng kiến dục vọng mình cất giấu dưới đáy lòng và chuyện mình không muốn suy nghĩ tới nhất, hoặc là thứ sợ hãi nhất, cho nên tinh thần tổn hại, hoặc nhiều hoặc ít sẽ phải có một chút."

"Dục vọng cất giấu dưới đáy lòng . . . . . . ." Tôi khẽ lẩm bẩm những lời này, hồi tưởng lại Đao Phong mà tôi nhìn thấy, cùng lời hắn nói, chỉ cảm thấy thần kinh toàn thân thoáng cái đều hung hăng co rút đau đớn.

Tôi nhìn về phía Đao Phong vẻ mặt lạnh lùng, thấy cậu ấy giương mắt nhìn lại, con ngươi đen thâm thúy không nhiễm một hạt bụi, khiến tôi không thể không cấp tốc tiêu hủy những suy nghĩ cổ quái trong đầu, chúng tựa như bụi bặm giấy vụn, không thể xuất hiện lại trong đầu tôi nữa.

Đó là ảo giác, là hậu di chứng của ảo giác, không cần nghĩ lung tung . . . . . . .Tôi đè lên mi tâm, âm thầm dặn dò mình.

Song vô luận tôi nghĩ cương quyết bao nhiêu, cũng vẫn không thể quên được sự rung động vô hình trong lòng khi ấy.

"Bây giờ vấn đề là . . . . . ." Chú bỗng dưng mở lời cứu tôi ra từ trong dòng suy nghĩ miên man, liền nghe ông không nhanh không chậm nói: "Chúng ta phải làm sao rời khỏi đây, mật đạo này ngắn như vậy, không có cơ quan cửa ngầm khác, muốn từ nơi này thoát thân là không thể, hơn nữa ta phỏng chừng bộ da người kia sinh ra hiệu quả ảo giác cũng không phải mục đích chủ yếu . . . . . . Các cậu có từng nghe tới Giáng thuật chưa?"

"Giáng thuật?" Tôi trầm ngâm chốc lát, nói: "Có phải loại Giáng Đầu thuật trong truyện ma hay kể không?"

(Tiêu: 'Giáng đầu' là hướng người nào đó hoặc đối tượng chỉ định riêng nào đó làm pháp thuật. Quá trình thi thuật bao hàm các loại liên hệ [Tỷ như ngày sinh tháng đẻ hoặc lông tóc móng tay của người thụ thuật], bản chất của thuật Giáng Đầu tức là vận dụng sâu bọ hoặc cổ dược đặc chế làm vật dẫn, khiến người trong lúc vô tình ăn vào, đối với cơ thể người sinh ra độc tính hoặc dược tính đặc thù, do đó đạt được mục đích hại người hoặc khống chế người; Hoặc vận dụng sức mạnh của thế giới tâm linh như quỷ hồn, thông qua danh tính bát tự của kẻ bị làm phép cùng vật phẩm liên quan mà xây dựng thông tin, tiến tới 'Mô phỏng thân thể', cuối cùng đạt tới mục đích chế ngự hoặc sát hại kẻ bị làm phép. Bị hạ Giáng Đầu vận khí trở nên càng ngày càng kém, hơn nữa bên người tiểu nhân rất nhiều. Cảm giác sau lưng có cảm giác lắc lư, hai bên đầu lưỡi có dấu răng, cơ thể nảy lên có cảm giác trùng bò và đau đớn không tầm thường, ra mồ hôi trộm, toàn thân mệt mỏi, hiện tượng kể trên này chính là phản phệ.)

"Không kém là bao đâu." Chú gật đầu, tiếp tục nói: "Loại Giáng Thuật này, chính là lợi dụng một loại đạo cụ như độc cổ phù chú, để đạt được mục đích khống chế cơ thể và tinh thần con người, là một loại tà thuật cực kỳ lợi hại, loại tà thuật này bắt nguồn sớm nhất từ Đạo gia Vân Nam Trung Quốc, cũng chính là vùng đất ngay dưới chân chúng ta . . . . . . . Cho nên, vừa nãy  nếu như Đao Phong không kịp thời chạy tới, da người kia một khi dán lên người cậu, cậu coi như không về được nữa rồi."

"Dán trên người tôi?" Tôi giật nảy mình, tưởng tượng loại cảnh tượng này, da đầu một trận tê dại: "Vậy làm sao bây giờ, súng của chị Tuyền bắn lên đó như bắn vào trong bông vải vậy, huống chi ở đây tối như vậy, hơi không chú ý thứ kia sẽ bay ra sau lưng, chúng ta càng nhiêu người mục tiêu của chúng càng lớn, đây chẳng phải dán một cái liền chuẩn xác sao?"

"Đừng nói vội." Chú giơ tay lên ngăn cản tôi, cau mày nói: "Ta suy nghĩ lại chút."

Chú vừa dứt lời, chúng tôi lập tức yên tĩnh lại, tôi từ trong ba lô lấy ra một chai nước khoáng, đưa cho chị Tuyền vẻ mặt hoảng hốt ngồi dưới đất.

"Cám ơn." Chị Tuyền lấy bình nước, ngửa đầu uống một hớp lớn, sau đó liền nhìn chằm chằm thứ gì đó trong tay ngẩn người.

"Không sao chứ, đừng suy nghĩ nữa, đó chẳng qua là ảo giác mà thôi." Tôi biết cách tôi an ủi người ta rất tồi, nhưng chuyện cho tới giờ tôi cũng không biết nói gì khác để trấn an.

"Không sao." Chị Tuyền thoáng sửng sốt, lập tức nhếch môi, hứng thú nhìn tôi: "Thế nào, đau lòng à?"

" . . . . . . " Đồ miệng thối, tôi hận không thể cho mình một cái tát, song nhìn chị ấy như vậy, tựa hồ đã khôi phục, vì thế đành phải lúng túng nói: "Chị không sao là tốt rồi."

Đao Phong lúc tôi an ủi chị Tuyền vẫn một mực im lặng tựa bên tường, cậu ấy cúi đầu, cũng không biết đang suy nghĩ gì, con mèo đen kia bước đi ưu nhã, khi đến bên chân cậu ấy dừng một chút, thỉnh thoảng co người lên cọ hai cái.

Tôi nhìn mà thầm vui, lòng nói con mèo này thật đúng là dính Đao Phong, vừa làm nũng vừa lăn qua lăn lại, đầu năm nay ngay cả mèo cũng giả vờ đáng yêu?

Đao Phong nhận thấy được tầm mắt của tôi, nhưng cũng không nhìn lại như bình thường, mà xoay đầu sang một bên, chốc lát, thanh âm trầm thấp từ miệng cậu ấy chậm rãi phun ra: "Có người tới."

"Ai." Tôi nghi ngờ lắng tai nghe, quả nhiên nghe được bên ngoài mộ thất truyền đến một tràn thanh âm sột soạt như bò sát, không khỏi chán ghét nói: "Cậu khẳng định đây là thanh âm của người?"

Đao Phong lắc đầu: "Cẩn thận lắng nghe."

Tôi thấy Đao Phong nói quả quyết như thế, đành phải kiềm chế chút tâm tình xao động xuống, nín thở tập trung chăm chú lắng nghe động tĩnh trong mộ thất.

Cũng không lâu sau, tôi liền phát hiện những thanh âm bò sát kia giống của loài rắn phát ra vô cùng, mà trong những tiếng bò sát này, lại xen lẫn một loại tiếng bước chân vô cùng nhẹ nhàng, tiếng bước chân kia phối hợp với tốc độ và tần số bò, đi không nhanh không chậm, tôi cơ hồ có thể tưởng tượng ra người này dùng thái độ kiên định ra sao để bước ra nhịp chân kia, hắn đối với âm thanh nắm vững quá mức thuần thục, thế nên tự tin tới cực điểm, mỗi một bước đều không có dấu vết do dự.

Điều này không khỏi làm tôi nghĩ đến kẻ đẩy tôi xuống khe núi, sau đó nhân cơ hội đánh lén chú và chị Tuyền kia.

Chú hiển nhiên cũng nghe được loại thanh âm này, ông giơ ngón tay cái với Đao Phong, thấp giọng than thở: "Cũng chỉ có người của Đao gia các cậu mới có thể nghe được."

Vẻ mặt Đao Phong lạnh lùng không có chút biến hóa nào, nhàn nhạt trả lời: "Tôi cũng là sau khi rơi xuống khe núi mới bắt đầu chú ý."

Tôi nhìn cậu ấy, biết cậu ấy là chỉ chuyện từ sau khi ở dưới khe núi bò lên tôi nói cho cậu ấy biết có người đẩy tôi, nói cách khác, Đao Phong từ khi đó bắt đầu đặc biệt lưu tâm chú ý động tĩnh chung quanh, thảo nào lần này cậu ấy có thể dễ dàng bắt được tiếng bước chân của người kia.

"Đã có biến động, chúng ta đừng ngại qua đó xem trước tên kia chuẩn bị ứng phó với bộ da người thế nào." Chú nói một tay kéo chị Tuyền ngồi trên đất dậy, giả vờ nghiêm túc nói: "Lúc cần thiết Kỷ nữ sĩ có thể trực tiếp nổ súng giải quyết hắn, để ngừa hậu họa."

Chị Tuyền kinh ngạc mở to mắt nhìn chú, lập tức vô cùng không nể mặt đánh rớt tay chú, hừ nói: "Việc này còn cần chú nói sao."

Chú không nói gì nữa, kéo khóe miệng cười cười, sau đó dẫn đầu hướng mộ thất đi đến.

Chúng tôi dựa vào vách tường che lấp, trốn trong góc phòng quan sát thằng cha thích đánh lén kia, phát hiện hắn đã bị mấy bộ da người vây chính giữa, chẳng qua ánh sáng quá mờ nhìn không rõ lắm, đèn pin trong tay hắn vẫn một mực đưa lưng về chúng tôi, mà chúng tôi lại không dám tùy tiện mở đèn pin, chỉ sợ đả thảo kinh xà.

Dưới ánh đèn pin yếu ớt, mấy chục sợi dây đen hư ảo, vờn quanh bên chân người đó, giống như tường thành vậy, phòng ngự chặt chẽ. Da người hơi đến gần, lập tức sẽ có mấy bóng đen nhảy lên, hung hăng nhào tới cắn lên da người, xé rơi chúng ra.

Người nọ thì nhàn nhã dùng đèn pin chiếu những tượng gỗ gần đó, tựa hồ không hề lo lắng những bộ da người sẽ tạo thành thương tổn gì với mình.

Xem đến đây, bốn chúng tôi ăn ý liếc nhìn nhau, đều đã nhìn ra đây là một người đàn ông vóc dáng khá gầy gò, mà những thứ lượn lờ bên chân hắn, không thể nghi ngờ chính là rắn.

Da người từng bộ từng bộ tàn tạ rơi rụng, đến sau cùng dường như toàn quân đã bị diệt, những con rắn từng cắn da người kia mặc dù đang ở trên mặt đất vặn vẹo lăn lộn cắn xé nhau, lại không hề mang đến phiền toái gì cho người đàn ông.

Chỉ có thể nói, người đàn ông này vừa rồi đã cùng da người đánh một trận, dựa vào chiến thuật biển rắn thu được thắng lợi hoàn mỹ.

Nguyên bản cản trở đường đi của chúng tôi, trong thời gian ngắn ngủi đã bị một người đàn ông xa lạ tiêu diệt gần hết, khiến chúng "đám bốn người" chúng tôi đây tự nhiên sinh ra một loại cảm giác thất bại.

Người đàn ông tựa hồ đã sớm nghe được tiếng động của chúng tôi, đợi giải quyết xong những bộ da người kia, lập tức giơ cánh tay lên, chỉ ngón tay về hướng chúng tôi.

Những con rắn kia nhận được mệnh lệnh, cấp tốc điều chỉnh cơ thể, lập tức hướng vị trí của chúng tôi nhào tới.

Tôi nhìn bầy rắn như nước thủy triều cuộn trào mãnh liệt dưới ánh sáng đèn pin, phía sau lưng một trận mồ hôi lạnh, vội vã triệu hoán Tiểu Hải ngăn phía trước.

Chị Tuyền so với tôi nhanh hơn, cùng lúc khi người đàn ông giơ tay cũng nâng súng tự động, đạn hăng hăng xé toạc không khí, bay thẳng đến mặt người đàn ông kia.

Người đàn ông cũng chẳng ngồi không, nhận thấy được động cơ của chị Tuyền, lập tức nhào lộn sang bên phải, tiếp theo liều mạng chạy đến phía sau tượng gỗ, rúc vào khu vực chúng tôi không thấy được.

Chỉ cần hắn trễ một phần mười giây thôi, đạn kia sẽ xuyên thấu sọ đầu của hắn. Điều này khiến tôi không thể không suy đoán, hắn có phải dựa vào thính giác nhạy bén dị thường mới tránh thoát một kiếp này hay không.

Không có người đàn ông làm mục tiêu, chị Tuyền buộc lòng phải hạ thấp họng súng, đem những con độc xà ngông cuồng nhào đến từng con một xóa sạch.

Nhưng tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, số lượng đạn của chị Tuyền có hạn, không thể nào lãng phí toàn bộ ở đây.

Chú rõ ràng tính nghiêm trọng của vấn đề, nhanh chóng ra hiệu với Đao Phong, Đao Phong hiểu ý, cánh tay giương lên liền ném hắc miêu ra ngoài, mình thì dựa vào thân thủ nhạy bén theo sát phía sau.

Cử động ném bất ngờ mà xuất sắc như thế rất nhanh khiến cho người đàn ông nảy sinh cảm giác nguy cơ, hắn vội vàng triệu hồi bầy rắn, ngược lại đánh về phía Đao Phong đến gần hắn.

Tôi cười thầm gã này sở trường ứng phó đám vật chết, chống lại "đám bốn người" linh hoạt biến đổi sẽ đi đời nhà ma, thật không biết đây là ưu điểm hay khuyết điểm của hắn.

Ngẫm lại, tôi liền sai Tiểu Hải ngăn cản đám rắn kia, sau đó đi nhanh chạy tới bên cạnh Đao Phong, dự định một trái một phải bọc đánh thằng này.

Ai ngờ ngay khi tôi đang hăng hái muốn trực tiếp xông tới, Đao Phong lại kéo tôi lại, sức lực cơ hồ bóp gãy xương tay tôi.

"Chờ một chút." Cậu ấy thở gấp vài cái, tròng mắt đen nhìn chằm chằm một chỗ phía trước, vẻ kinh ngạc từ trong mắt cậu ấy lóe lên.

"Cẩn thận." Đao Phong chỉ vào thứ khiến cậu ấy kinh ngạc, nói khẽ với tôi.

Tôi khó hiểu định thần nhìn lại, liền phát hiện trên con đường chúng tôi tiến tới, có mấy sợi thép nhỏ xíu mắt thường khó phân biệt được đang treo giữa không trung, quang ảnh rối loạn dưới ánh xạ hơi lóe hàn quang. . . .

Thứ Bảy, 30 tháng 8, 2014

eBook Phù Sinh Mộng Chi Phi Tình - Trần Ấn Full prc, pdf, epub [Đam Mỹ]

Phù Sinh Mộng Chi Phi Tình



Thông Tin

Tác phẩm: Phù Sinh Mộng Chi Phi Tình (Bộ 1 trong hệ liệt phù sinh mộng)
Tác giả: Trần ấn
Tình Trạng bản gốc: Hoàn
Edit: Diệp Tử
Edit ebook: Kayako Saeki



Giới Thiệu

Trời sinh y vốn bệnh tình khó chữa, chỉ có thể trải qua hai mươi năm nhân sinh ngắn ngủi.
Nhưng mà tai họa bất ngờ xảy ra, một người nam nhân chưa từng gặp mặt khiến y cửa nát nhà tan.
Đọc tiếp »

Thứ Năm, 21 tháng 8, 2014

Khủng Bố Cố Sự CHN - Thôn F (9)

Kết cục

Thân thể mình ấy vậy mà lại biến thành một khối bánh ngọt thơm ngon? Trì Mộ mới đầu chưa phản ứng kịp, lần này mới hiểu được bản thân tuy rằng linh hồn xuất khiếu, thế nhưng cũng cách cái chết không xa. "Vậy vậy vậy tôi phải làm gì . . . . . . ." Trì Mộ nghe Mi tiên sinh nói như vậy, lập tức cảm giác tay chân lạnh buốt, một luồng khí lạnh xông thẳng lên đỉnh đầu, Mi tiên sinh hừ một tiếng, dùng chân sau gãi gãi lỗ tai: "Nhanh đến bệnh viện đi, chàng trai, song cẩn thận chút, tôi vẫn khuyên câu kia, người nơi này hận không thể ăn tươi linh hồn cậu đấy."

Trì Mộ nhào tới, ôm lấy Mi tiên sinh khóc rống lên: "Tiên sinh cứu tôi, cứu tôi đi, tôi rốt cuộc phải làm thế nào van cầu ngài tôi trên có mẹ già tám mươi, dưới có gào khóc đòi ăn . . . . . . .Ách, đó là cái gì ha!"

"Buông ta ra!" Mi tiên sinh thoáng cái xù lông, ở giữa hai tay Trì Mộ không ngừng giãy giụa, "Thả ta xuống thả ta xuống!" Trì Mộ hắc hắc cười lộ răng nanh, giơ tay cố gắng không để nó bắt được mặt mình, Mi tiên sinh này mặc dù có chút kiêu ngạo nhõng nhẽo, nhưng cầm trong tay cảm giác thực sự rất tốt, lông nhung thực muốn bóp bóp nó. . . . . .

Nhưng Mi tiên sinh khá dũng mãnh, ngược lại một chân cong lên hướng cánh tay anh: "Buông ta ra!" Nói rồi, nó nhẹ nhàng nhảy lên mặt đất, chỉ để lại một câu "Nhanh đến chỗ cơ thể ngươi, đừng để bọn quỷ khác phát hiện", nhanh như chớp đã chạy xa.

Hóa ra chỉ cần trở về cơ thể mình là được, Trì Mộ bừng tỉnh đại ngộ, mình bây giờ đang ở cửa bệnh viện, vậy không còn gì để bàn, mình chỉ cần đi vào, thì vạn sự liền đại cát, Trì Mộ chậm rãi đưa tay ra -- Đột nhiên, trong cửa chính thò ra một bàn tay da thịt máu me lẫn lộn, kéo anh vào.

"Đến thôn F rồi, nhóc con cậu có thể xuống xe." Trì Mộ giật mình, từ chỗ ngồi nhảy dựng lên, thở hổn hển, nhìn tài xế cơ thể không nhúc nhích, nhưng đầu xoay 180 độ nhìn về phía anh, cùng với những con quỷ hai bên trái phải đều là mặt mày máu me hoặc đã hóa thành cháy khét thây khô, lần đầu tiên không bày tỏ thái độ gì, mà ngoan ngoãn cầm lấy ba lô của mình trên lưng, xuống xe.

Vừa nãy trong nháy mắt anh tới cửa, lại bị bàn tay bên trong bệnh viện kéo vào, nghênh đón anh là đủ loại quỷ mặc đồ bệnh nhân chết đủ dạng khác nhau, anh lại chết lần nữa. Nhưng đặc biệt kỳ quái là, chờ anh tỉnh dậy, bản thân vẫn đang trên chiếc xe này, thế nhưng rõ ràng đã phá giải được bố cục của bù nhìn, vì sao đám trước mắt này rõ ràng lại khôi phục nguyên dạng như vậy, Trì Mộ cảm giác mình vô cùng bình tĩnh, lấy ra kính mát, ánh mặt trời như trước gay gắt, nếu quả thật như lời Mi tiên sinh nói, vậy thì mình còn hai lần cơ hội nữa, nếu trong bệnh viện có quỷ, vậy lúc này đây anh sẽ phải --

Đi trên con đường làng không thể quen thuộc hơn nữa, Trì Mộ lại một lần nữa đi qua cánh đồng ngô vàng chói mắt còn có cây cao lương vân vân, đồng thời liếc mắt nhìn thấy bù nhìn cười đến đặc biệt dữ tợn kia, lúc này bù nhìn cầm trên tay một thanh lưỡi hái lóe sáng, anh không chút nghĩ ngợi, móc ra thuốc lá và bật lửa của mình, dưới ánh nhìn quỷ dị của bù nhìn, yên lặng hút một hơi, bước đến đem toàn bộ điếu thuốc ném dưới chân bù nhìn, ngay sau đó anh tiêu sái xoay người bước đi.

Rơm rạ sau lưng chỉ chốc lát sau liền hừng hực bốc cháy, kèm theo tiếng kêu thảm thiết thê lương của bù nhìn. Đáng! Trì Mộ cảm thấy cực kỳ hả giận, đợi sau khi anh vào làng, mới cảm giác được chút khác biệt, toàn bộ thôn F, trong mắt anh, tựa hồ là hai thế giới bỗng dưng chồng lên nhau. Anh thấy được một đám trẻ từng đuổi theo anh, một trong số đó đang trêu chọc một người đàn ông trung niên ngồi trên băng ghế nhỏ muốn đốt thuốc, người đàn ông vừa châm lửa, lại bị đứa trẻ cười hì hì dập tắt, người đàn ông trung niên tựa hồ cũng không nhìn thấy đứa trẻ trước mắt, còn chưa biết xảy ra chuyện gì, hùng hùng hổ hổ lần thứ hai châm điếu thuốc lá. . . . . . .Anh cũng nhìn thấy bà cụ từng ngồi trên băng ghế chỉ dẫn anh đến nhà Thác Bạt Dã, lúc này ngồi xếp bằng lơ lửng trên chum tương, đang kéo tay bà vợ quỷ của Thác Bạc Quy -- Một bên có người đang xuyên qua thân thể họ từ trong chum tương lấy ra dưa muối -- Thậm chí tên tiểu quỷ ngốc đòi khăn quàng đỏ kia, cũng ngồi trên đầu tường trường tiểu học Hy Vọng, hết sức chuyên chú nhìn phòng học phương xa, tựa hồ đặc biệt hưởng thụ, bên cạnh nó là mẹ và chị gái cũng đang đứng trên đầu tường, dưới ánh mặt trời gay gắt, họ không hề có bóng.

Tất cả anh đều đã trải qua, bây giờ suy nghĩ lại, tất cả những việc này tựa hồ như một giấc mộng, nhưng nỗi sợ hãi trong giấc mộng lại chân thực, bây giờ lần nữa hồi tưởng quá trình khi anh chết, vẫn sợ run. Trì Mộ nhìn những con quỷ quái này, lặng lẽ cầm lên một cây xẻng thuận tay đặt ở góc tường, nhẹ nhàng lén đi về phía bệnh viện.

Đây thật có chút giống 《 Creed Assassin 》phiên bản người thật, dù sao thì Trì Mộ cũng cảm giác mình rất có thiên phú điều tra, dọc đường đi dừng một chút, dừng một chút rồi lại đi, hoặc trốn ở góc nhà, học Mission Impossible lấy ra một cái gương nhìn tình hình đối diện, cứ thế, dọc đường nơm nớp lo sợ anh rốt cuộc lần thứ hai tới bệnh viện trong thôn.

Từ mắt nhìn của anh, bệnh viện tựa hồ xây trên đất cao lương, kỳ thực bệnh viện trong thôn rất nhỏ, nói đúng ra xấp xỉ một phòng khám bệnh quy mô lớn, chiếm diện tích khoảng bốn trăm mét vuông, chia làm hai tầng trên dưới, cổng là một bức tượng Bethune, trên đế viết học viện văn học đại học C quyên tặng. Cổng bệnh viện lại đóng chặt, anh thậm chí cũng không biết vừa nãy kéo anh vào là thứ gì, nghĩ tới đây Trì Mộ vội vàng ngồi xổm người xuống, cẩn thận từ một bên đi vòng qua, nằm sấp bên cạnh, cẩn thận vòng qua cửa chính, dự định theo cửa sau đột phá.

(Henry Norman Bethune.(1890 - 1939), đảng viên ĐCS Canada. Năm 1916 tốt nghiệp Địa học y Toronto. Khi chiến tranh bùng nổ ở Tây Ban Nha ông tới giúp Tây Ban Nha, sau đó được ĐCS Canada và ĐCS Mỹ cử sang giúp Trung Quốc ở Khu căn cứ cách mạng vào tháng 1 năm 1938. Ông hy sinh trong lúc cứu chữa thương binh của Trung Quốc trên mặt trận.)

Đáng tiếc, bệnh viện trong thôn cũng không có cửa sau, chỉ có tường vây không cao lắm, Trì Mộ hơi trèo lên một chút liền nhảy lên tường vây, liếc mắt liền nhìn thấy mình ở lầu một.

Y tá một thân áo sơ mi hoa đang truyền dịch cho anh, thoạt nhìn một chút cũng không hợp vệ sinh; Một y tá khác từ ngoài cửa đẩy đến một máy điện tâm đồ, đang gỡ áo trên ngực anh gắn nút lên người Trì Mộ B, mặt đỏ dữ dội, còn bị một y tá khác cười nhạo, mà bản thân đang nhíu mày, tựa hồ cực kỳ đau đớn, không nhúc nhích nằm trên giường, chỉ có trên cánh tay quấn chút băng vải, những chỗ khác dường như không có vết thương nào.

Trì Mộ nhéo cánh tay mình, cũng không cảm giác được đau đớn, rất có thể là trầy da, song nhìn mình như vậy cũng quá quái dị, dù sao nhìn sườn mặt mình như vậy thực là đẹp trai quá trời quá đất, nào là Phùng Thiệu Phong, Lưu Khải Uy cũng không bằng, thảo nào mặt cô gái kia đỏ như vậy, anh lẩm bẩm mấy tiếng, sau khi những y tá kia đi, mới nhìn thấy Hạ Duy An và Sài trưởng thôn.

Sài trưởng thôn đang gọi điện, vẫy tay cau mày tựa hồ đang giải thích gì đó, chỉ chốc lát sau lại thả tay xuống bấm một dãy số, một đám người lại tràn tới, chỉ chốc lát sau lại tựa như chim tan tác toàn bộ ra khỏi phòng, chỉ để lại mình Hạ Duy An ngồi trên ghế đơn của bệnh viện, đang gọt táo.

Tay của Hạ Duy An đặc biệt khéo léo, vỏ táo gọt liên tục không ngắt đoạn, cậu thỉnh thoảng nhìn về phía Trì Mộ B đang ngủ mê man, nét mặt vô cùng do dự. Trì Mộ suy nghĩ một chút, từ trên tường vây nhảy xuống, lại sờ bên cửa sổ, ôm thái độ thử một lần, thoáng cái kéo cửa sổ ra.

Hạ Duy An tựa hồ cực kỳ sốt ruột, táo cầm trong tay chốc chốc buông xuống, chốc chốc cầm lên, cuối cùng như quyết định thoáng cái đứng dậy, boong boong đi tới trước giường Trì Mộ B, kéo qua một cái ghế xếp, ngồi trước mặt anh.

Trì Mộ vừa đưa một chân vào trong phòng, đã nhìn thấy Hạ Duy An nhắm mắt chu môi, hít một hơi, bỗng nhiên cúi đầu, nhắm miệng mình ngay môi Trì Mộ B.

A! Trì Mộ hít ngược một hơi lạnh, anh nhìn thấy gì kia! Hạ Duy An vậy mà hôn anh! Vậy mà hôn anh! A a a, thằng nhóc chết tiệt này, anh là công anh mới là công, a a a đừng vói lưỡi vào chứ tôi mới là người nên làm việc đó nha! Trong lòng Trì Mộ vừa chửi bới vừa định đem cái chân còn lại thu hồi, lập tức cảm thấy không ổn, nhìn lại, không ngờ lại là một bà già ăn mặc hết sức rách nát, sắc mặt vàng như nến, nhưng nửa người dưới lại như dị tính trong phim, đã không còn thấy chân đâu, chỉ có mấy xúc tua nhớp nháp màu máu chống đỡ trên mặt đất, Trì Mộ vừa cúi đầu nhìn, trên mặt đất còn có một bãi nước mủ xanh biếc, vô cùng ghê tởm.

"Chàng trai, ồ há há há há, ta ở chỗ này có thịt người tươi ngon, có muốn ăn không hả . . . . . " Bà già phát ra tiếng cười quái dị, một đôi mắt đục ngầu không thấy rõ tròng đen quỷ dị bắn ra lục quang, hơi nhếch mép lộ ra hàm răng nhọn, Trì Mộ cảm giác da gà nổi đầy mình, theo phản xạ thình lình té ngã, vung xẻng trên tay, phát lực thoáng cái đánh vào người bà già.

Bên kia Hạ Duy An đã hoàn toàn phủ lên người Trì Mộ B, đang hôn hăng say, thậm chí tay của cậu cũng đã hạnh kiểm xấu, đưa vào trong chăn không biết đang nắn bóp chỗ nào, mà Trì Mộ bên này lại rơi vào khổ chiến, xúc tua chống đỡ dưới chân bà già đặc biệt lợi hại, một cái quấn lấy cơ thể anh một cái khác siết cổ anh, anh lúc này cũng chỉ có thể mạo hiểm mình bị siết chết liều mạng, dùng hai tay giơ xẻng, liên tục hướng bà già hung hăng đập tới.

Trì Mộ mặc dù chỉ là một nghiên cứu sinh ba hoa, nhưng dù sao phim ảnh truyền hình đã xem rất nhiều, biết rõ nhược điểm con người ở những chỗ nào, do đó xẻng gì toàn bộ đều hướng đầu bà già mà qua đó chào hỏi, bang bang bang mấy cái bà ta đã không còn sức phản kháng, thoáng cái buông lỏng xúc tua.

Đây là cơ hội! Trì Mộ lại hung hăng cho bà già một xẻng, lúc leo cửa sổ cảm thấy toàn thân đều đang run rẩy, chân mềm cực kỳ lợi hại, Hạ Duy An thở hổn hển, sau khi từ trên người Trì Mộ B xuống, vẻ mặt "Ta ăn no rồi" lại cúi người xuống hôn trán anh, mới tiếp tục ngồi trở về ghế, híp mắt như một con mèo sắp ngủ.

Mẹ kiếp! Xem tôi trị cậu không nhé ranh con! Trì Mộ lẩm bẩm trong lòng, nhưng anh lúc này đã cảm giác không còn kịp rồi, sau lưng bà già đã leo lên bệ cửa sổ —— Cách anh chỉ còn một bước —— Anh muốn chạy trở về thân thể mình . . . . . . .Nhất định phải được . . . . . . . Nhảy!

Trì Mộ thình lình mở mắt, nhảy dựng lên.

"A! . . . . . . . .Anh có khỏe không?" Mắt mơ hồ một mảnh, tựa như cái gì cũng nhìn không rõ, Trì Mộ chần chừ nhìn tay mình, lại quay đầu nhìn một vòng, lúc này mới nhìn rõ mặt của Hạ Duy An, lại nhìn thấy trên người mình mặc đồ bệnh nhân lúc này mới không khỏi thở phào nhẹ nhỏm, a —— Được cứu rồi.

"Hạ Duy An . . . . . . . Bây giờ là lúc nào, điện thoại di động của anh đâu . . . . . . . ." Trì Mộ lúc này mới cảm giác được toàn thân cao thấp không có chỗ nào không đau, tựa hồ bị người ta hung hăng đánh cho một trận, thịt trên dưới đều căng cứng rất khó chịu, đồng thời đôi khi choáng váng đầu đến không nhúc nhích được.

"Hửm? Sư ca, anh biết em à? Em còn đang muốn tự giới thiệu với anh đây . . . . . . . .Em là đàn em học nghiên cứu năm nhất, tuần sau sẽ nhập học . . . . . . . ." Hạ Duy An có chút sửng sốt, tựa hồ không sao hiểu được làm sao Trì Mộ lại biết cậu, mẹ kiếp đầu càng hôn mê, Trì Mộ rên rỉ một tiếng, yếu ớt trả lời: "Đúng vậy anh biết, cái gì cũng biết, anh tới đây thì xảy ra tai nạn chỉ còn lại mình anh —— Sau đó em học hí khúc ở học viện âm nhạc đại học C, hát tốt nhất là hoa đán hoặc thanh y, anh nói có đúng không. . . . . . .?" Tiểu bại hoại, nể tình anh yêu em như vậy, đợi đến sau này anh câu được em rồi sẽ ấy ấy . . . . . . . lại ấy ấy ra trò. . . . . . . Hắc hắc. . . . . .

Trong lòng ngọt ngọt ngào ngào tưởng tượng ra cuộc sống tương lai, Trì Mộ còn chưa nghĩ tới hai người ở chung ra sao, Hạ Duy An lại nói ra một câu khiến anh khiếp sợ không thôi ——

"Hả?" Hạ Duy An có chút khó hiểu, mờ mịt nhìn anh, chần chừ nói: "Sư ca . . . . . . .Khoa chính quy em học là tiếng Trung, khi em còn là học viên, anh đã quên sao, năm ngoái anh dạy thay cho sinh viên chưa tốt nghiệp bọn em, em còn là trưởng lớp của khoa Trung Văn đó, còn từng nói chuyện với anh . . . . . . . .Em không biết xướng hí nha . . . . . . . ."

Cái gì ——! Hạ Duy An không biết xướng hí!

"Vậy vậy vậy ——" Suy nghĩ của Trì Mộ có chút không phản ứng kịp, nếu Hạ Duy An không học hí khúc, vậy Hạ Duy An anh gặp phải kia, rốt cuộc là thứ gì? Hoặc nói, anh thích rốt cuộc là ai, là Hạ Duy An sóng mắt lưu chuyển, yêu mị hoặc nhân kia hay Hạ Duy An cười mắt cong cong cả người mang theo khí phách nhè nhẹ này . . . . . .?

Hoặc nói, Hạ Duy An đứng trên sân khấu mà anh đã gặp kia, rốt cuộc là người hay quỷ?

Chủ Nhật, 17 tháng 8, 2014

Cổ Thuật Phong Quỷ- Chương 57

Chương 57

"Sao ở đây lại treo thứ đồ chơi này." Tôi đề phòng nhìn bộ da người kia, lời vừa ra khỏi miệng mới hiểu được mình đã hỏi một vấn đề ngu xuẩn, nơi này là cổ mộ, xuất hiện thứ gì đó siêu việt lạ thường hơn nữa cũng không đáng kinh ngạc.

Chú trừng mắt nhìn chằm chằm da kia, phảng phất như nó sẽ nhào tới cắn người bất cứ lúc nào vậy: "Ngàn vạn lần đừng lấy tay chạm, đừng quên nơi này là mộ của ai, xuất hiện loại vật này có khả năng lớn nhất chính là độc và lời nguyền, nhìn kỹ xung quanh chút, xem có loại ký hiệu và đồ án nào như trận pháp không, cẩn thận đừng trúng chiêu."

Chúng tôi gật đầu, lần lượt đi tới những nơi khác nhau kiểm tra, bộ da người kia cứ như vậy lẳng lặng treo tại chỗ, không hề vì động tác của chúng tôi mà xuất hiện bất luận biến hóa gì như trong tưởng tượng.

Tiểu Hải từ sớm khi tiến vào tháp vàng đã được tôi thu hồi về, mà giờ khắc này để tự vệ, tôi phải triệu hồi nàng ra lại, may mắn ở đây không hề có vách đá cơ quan, cũng không cần leo dây thừng, khiến Tiểu Hải có đất dụng võ.

Tôi mang Tiểu Hải đi ngang qua những tượng gỗ đó, dùng đèn pin mắt sói chiếu từng chỗ có khả năng xuất hiện dị trạng.

Vừa đi vừa hồi tưởng lại bộ da người nọ, tôi không thể không cảm thán thợ cổ đại thật có thể nói là diệu thủ vô song, không chỉ đem bộ da người kia hoàn hoàn chỉnh chỉnh lột xuống, còn có thể tẩy rửa gia công đến sạch sẽ óng ánh mỏng như cánh ve, còn ở phía trên khắc họa ra một bức vẽ màu sắc tươi sáng mỹ lệ, cái này so với loại da người máu me đầm đìa, chưa qua gia công kia càng khiến người ta kinh sợ, trên người nó mỗi một vân da đều lộ ra một loại điêu khắc tỉ mỉ u ám và khí tức tử vong trầm trọng, khiến người ta vừa nghĩ tới cả người liền rét run lưng phát lạnh.

Bởi vì đó không phải là da động vật, là da người, là từ trên cơ thể con người như chúng tôi tróc xuống, đây có lẽ đang nhắc nhở chúng tôi, hơi chút xằng bậy sẽ dẫn đến kết cục giống nhau.

Giữa lúc tôi suy nghĩ xuất thần, Tiểu Hải đột nhiên đưa tay ngăn cản tôi, tôi vô cùng kinh ngạc, quay đầu lại nhìn nàng, nàng thì giơ lên ngón tay ngọc óng ánh hương chỉ phía sau mình, tôi theo tay nàng nhìn lại, lúc này mới phát hiện, bộ da người tinh mỹ kia chẳng biết từ khi nào không ngờ lại xuất hiện sau lưng tôi, nhìn dáng vẻ này, nó đã đi theo tôi được một lúc rồi, mà khí tức của nó không thuộc về người sống cũng không thuộc về quỷ linh, cho dù là ác quỷ như Tiểu Hải cũng không kịp thời nhận thấy được.

Tôi đầu tiên là khiếp sợ khủng hoảng chốc lát, sau đó bình tĩnh lại, trầm mặc nhìn bộ da người kia.

Da người này chỉ có một bộ, nếu nó xuất hiện ở chỗ tôi, liền chứng tỏ Đao Phong họ cũng không gặp nguy hiểm.

Nghĩ tới đây, tôi thở phào nhẹ nhõm, sau cùng nhìn lướt xung quanh, nhấc chân chuẩn bị đi trở về cùng họ tụ họp, thuận tiện kể cho họ biết chỗ này của tôi không thu hoạch được gì.

Tôi vòng qua bộ da người, cố gắng ấn theo đường cũ trở về, lại phát hiện những tượng gỗ hai bên nhìn qua vô cùng quen mắt. Song thế cũng khó trách, bản thân chúng là vật chết, thợ điêu khắc hơi lười biếng một chút, khắc giống nhau cũng không có gì quá kỳ lạ.

Tiểu Hải vẫn một mực đi theo phía sau tôi, nàng tựa hồ đối với bộ da người đặc biệt lưu tâm, chốc chốc dừng lại quay đầu kiểm tra, mãi đến khi xác định nó không còn đi theo chúng tôi nữa mới coi như yên tâm.

Tôi lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Hải cảnh giác như vậy, không khỏi cũng nhìn thêm mấy lần, suy tính xem bộ da người kia bỗng dưng nhảy ra phía sau tôi, chẳng biết đến tột cùng có ý nghĩ gì đặc thù.

Đi khoảng hơn chục phút, tôi nhịn không được dừng bước, bắt đầu nhờ lại rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề, vì sao lộ trình không tính là xa mà tôi lại đi lâu như vậy, hơn nữa đi mãi không đến.

Chẳng lẽ là vì bộ da người kia làm cột mốc đã động vị trí, cho nên họ cũng không cách nào xác định địa điểm tụ họp? Nhưng nếu quả thật là vậy, làm sao đi lâu như thế cũng không phát hiện những người khác, phát sinh loại tình huống này, họ cũng đang tìm kiếm khắp nơi mới phải.

Bốn phía đen kịt âm u, vắng vẻ lạnh lẽo, nhìn không thấy bất luận vật sống nào, trong lúc nhất thời phảng phất như chỉ còn lại tôi và Tiểu Hải. Tôi thả chậm hô hấp, chăm chú lắng nghe động tĩnh xung quanh, hy vọng có thể tìm được một ít tung tích người sống.

"Đao Phong?" Tôi mở miệng kêu một tiếng, không ngừng dùng đèn pin chiếu cảnh vật bên cạnh, trong lòng không nhịn được càng ngày càng hoảng loạn.

"Chú, chị Tuyền, nghe được thì rống một tiếng." Tôi vừa đi vừa gọi, muốn dùng tiếng động để áp chế sợ hãi trong lòng.

Chuyện cho tới bây giờ, dù thần kinh tôi có thô mấy cũng phải thừa nhận, nơi này tuyệt đối có vấn đề, đầu tiên là bộ da kia lạ lùng xuất hiện, hoàn toàn nhìn không ra đến tột cùng là bị vật gì treo giữa không trung. Tôi đã từng dùng đèn pin chiếu lên, nhưng nhìn thấy phía trên căn mộ thất này một mảnh đen ngòm, như bị một lớp sương đen dày đặc bao phủ, căn bản nhìn không thấy được phía trên có thứ gì, chùm sáng của đèn pin mắt sói cường lực như vậy, chiếu đến phía trên kia cũng chỉ như đá chìm đáy biển, khiến tôi không khỏi suy đoán nơi đó có chút vật liệu hấp quang đặc thù nào không.

Thứ hai là nơi này trưng bày tượng gỗ hình người dày đặc, nếu tôi nhớ không lầm những tượng gỗ trên đường đi tới đã thấy, cùng lúc trở về bề ngoài tượng gỗ hầu như không khác. Mà dựa theo lẽ thường mà nói, việc này căn bản là không thể, tư thế tượng gỗ nơi này khác khác, trái phải cũng không hề ngang hàng, làm sao lại xuất hiện loại tình huống này, trừ phi chúng đã trải qua một loại phương thức sắp xếp đặc thù, có thể khiến người ta bất kể đứng ở góc độ nào nhìn cũng là một dạng hình ảnh. Cũng có lẽ, tôi căn bản đã lạc đường, thế nên vòng tới vòng lui đều luẩn quẩn trong này.

Cuối cùng, dù bộ da kia di chuyển. Tôi dám khẳng định ở đây ngoại trừ bốn chúng tôi ra không hề có người sống nào khác tồn tại, như vậy bộ da người rốt cuộc là dựa vào cái gì để di chuyển vị trí của mình, hơn nữa chuẩn xác xuất hiện phía sau tôi?

Đủ loại suy đoán quỷ dị quanh quẩn trong đầu, tôi nắm chặt đèn pin, dự cảm không lành trong lòng càng ngày càng nặng.

Tôi nhìn thoáng qua mộ thất u tĩnh thâm thúy, hít sâu một hơi, lần nữa nhấc chân đi về phía trước.

Lần này tôi tập trung tinh thần, một mặt quan sát tượng gỗ chung quanh, một mặt đề phòng bộ da người kia lần nữa xuất hiện. Dần dần, tôi nghe được sâu trong mộ thất truyền đến tiếng bước chân đều đặn, tôi một bụng mừng rỡ, lập tức tăng nhanh bước đi tới, quả nhiên thấy một bóng người đi về hướng tôi.

"Ai đó? Đao Phong, chú, hay chị Tuyền?" Tôi cao giọng gọi.

"Là tôi." Bóng người kia càng tiến gần, rốt cuộc dừng trước mặt tôi, hai con ngươi đen nhánh của cậu ấy nhìn không ra một tia biểu cảm: "Anh đã chạy đi đâu, chúng tôi tìm anh rất lâu."

"Nói ra rất dài dòng." Tôi khoát tay, nói với Đao Phong: "Tụ họp cùng mọi người trước, những thứ khác đến lúc đó rồi nói."

Đao Phong không nói gì, xoay người liền đi trở về.

Tôi đi theo phía sau cậu ấy, tuy rằng gặp được người quen áp lực trong lòng giảm nhẹ không ít, nhưng luôn cảm thấy có chỗ không đúng, vô luận là vừa chạm mặt hay biểu cảm khi Đao Phong nói chuyện, cũng làm cho tôi cảm giác có vài phần quái dị.

Đó là một loại lý do không tả được, quái dị trong trực giác.

"Chờ một chút, chúng ta sẽ đi đâu đây." Tôi nhìn hành lang không còn tượng gỗ xuất hiện nữa, trong lòng loại quái dị đó càng thêm nồng đậm, nhưng tôi không muốn hoài nghi Đao Phong, có thể nói tôi căn bản không có khả năng hoài nghi cậu ấy, chỉ có thể vừa theo sát bước chân cậu ấy vừa đưa ra nghi vấn.

"Anh muốn đi đâu."

"Cái gì?"

"Anh muốn đi đâu."

"Tôi . . . . . . Điều này đâu có tí ti quan hệ gì tới việc tôi muốn đi đâu, chúng ta hẳn nên đi tìm chú và chị Tuyền . . . . . . ." Tôi nhìn Đao Phong, đột nhiên cảm giác được cậu ấy bây giờ có chút ngang ngạnh.

"Đi tìm họ làm gì." Đao Phong ngừng lại, dựa trên vách tường, hai tay khoanh lại, mặt không chút thay đổi nhìn tôi.

" . . . . . . ." Tôi bị cậu ta làm rối đến choáng váng, nhất thời không biết trả lời thế nào, tôi hơi tái mặt, nói: "Đao Phong, bây giờ không phải lúc đùa giỡn, cậu phải biết . .. . . . . ."

"Tôi biết." Đao Phong cắt ngang lời tôi, biểu cảm lạnh lùng như thường ngày: "Anh muốn rời khỏi đây, cùng tôi, hửm?"

"Tôi . . . . . ." Tôi trợn to hai mắt, trong đầu oanh một tiếng, giọng nói trầm thấp mập mờ kia của Đao Phong nhất thời khiến tôi hoảng hốt đến không biết làm sao, ngực bỗng dưng có một thanh âm điên cuồng vang vọng: Không sai, tôi chính là nghĩ như vậy, đáp ứng cậu ấy, cùng cậu ấy đi . . . . . . .

"Tôi . . . . . . . Tôi muốn . . . . . . ." Tôi chớp mắt, bưng trán, trong đầu một trận cảm giác hôn mê kịch liệt kéo tới, đau đến tôi hầu như không phát ra được thanh âm nào.

"Anh muốn đi cùng tôi, rời khỏi đây, không phải sao." Đao Phong đi tới trước mặt tôi, dắt tay tôi, thanh âm trầm thấp dịu dàng: "Đi thôi, rời khỏi đây, chúng ta . . . . . . . ."

". . . . . . ." Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ấy, bị đôi tròng mắt đen thâm thúy kia hút hồn, như cuộn vào trong vòng nước xoáy, trong đầu nháy mắt trống rỗng: "Đi . . . . . . ."

"Đi cái gì."

Thình lình, một thanh âm giống hệt Đao Phong vang lên chung quanh, tôi thoáng sửng sốt, khó tin nhìn Đao Phong trước mặt, ngơ ngác hỏi: "Cậu . . . . . .Vừa, vừa nãy là . . . . . . ."

Khuôn mặt nguyên bản lạnh lùng của Đao Phong trở nên càng thâm trầm, cậu ấy hơi giận dữ trừng mắt liếc nhìn tôi, lập tức kéo tôi đi về phía trước.

"Sở Dương, đừng qua đó."

Thanh âm kia lần thứ hai vang lên, thân thể tôi cứng đờ trong nháy mắt, kéo Đao Phong trước mặt: "Xảy ra chuyện gì, Đao Phong?"

"Đừng để ý hắn." Đao Phong chán ghét nhíu mày một cái, như trước làm theo ý mình lôi kéo tôi, bước tiến dưới chân dần dần nhanh hơn.

Tôi nhìn dáng vẻ nôn nóng của cậu ấy, trong lòng mơ hồ nghĩ. Thế này không đúng, thế này không giống Đao Phong, thế nhưng cậu ấy rõ ràng chính là Đao Phong, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì . . . . . .

". . . . . .Cử động nữa đừng trách tôi không khách khí."

Theo một câu thầm thì hàm chứa tức giận, tôi cảm thấy cổ bị người hung hăng siết lấy, đau nhức mãnh liệt kia khiến thân thể tôi không tự chủ được nghiêng về phía sau, đồng thời hét lớn: "Ai u tôi đi, đừng vậy đừng vậy, tôi sai rồi!"

Chợt nghe một tiếng thét kinh hãi, tôi ngã về phía sau té lăn trên mặt đất, sau đó mở mắt ra, lăng lăng nhìn Đao Phong đứng trước mặt tôi chân mày nhíu chặt.

" . . . . . . .Sao, xảy ra chuyện gì?" Tôi nhe răng nhếch miệng xoa cổ, hỏi: "Rốt cuộc có đi hay không hả."

"Đi đâu."

"Đi . . . . . . .Đi khỏi đây á."

"Đi khỏi đây?" Con ngươi đen nhánh của Đao Phong ảm đạm, một tay kéo tôi từ dưới đất dậy.

"Không phải cậu đã nói sao, chúng ta cùng . . . . . . . ." Suy nghĩ của tôi vẫn mù mịt, đứng dậy đồng thời nhìn thấy cách đó không xa treo bộ da người, nhất thời giật nảy mình.

"Tôi chưa từng nói thế." Đao Phong kỳ quái nhìn tôi, sau đó chỉ vào bộ da người nói: "Anh vừa rồi đã đi theo nó."

"Móa nó, làm sao có thể, tôi vừa nãy rõ ràng . . . . . . . ." Tôi kinh ngạc nhìn bộ da người kia một chút, lại nhìn vẻ mặt nghi ngờ của Đao Phong, nháy mắt ý thức được, những gì tôi vừa thấy toàn bộ đều là ảo giác, bao gồm cả người đàn ông một mực lôi kéo tôi kia. . . . . . .

Thế nhưng việc này thật quá kỳ quái, tôi đã sớm triệu hồi Tiểu Hải, có nàng ở đây, tôi căn bản không có khả năng xuất hiện ảo giác.

Suy nghĩ, tôi quay đầu hỏi Đao Phong: "Cậu . . . . . . Cậu có thấy Tiểu Hải không?"

"Tên nữ quỷ đó?" Đao Phong khẽ lắc đầu: "Tôi chỉ thấy mình anh."

"Không phải chứ, nàng đã đi đâu rồi." Tôi lo lắng nhìn xung quanh, phát hiện đèn pin mắt sói của mình cũng đã biến mất dạng, minh hỏa trong tay Đao Phong chưa tắt, lại chỉ thấy được mình tôi, chẳng lẽ Tiểu Hải cũng trúng chiêu rồi?

Đao Phong nhìn ra suy nghĩ của tôi, cậu ấy đưa cho tôi một đèn pin đã tắt, nói: "Đây là nhặt được phía sau anh, anh suy nghĩ lại xem, có thể anh căn bản không gọi nàng ra chăng."

"Không thể nào . . . . . ." Tôi theo bản năng phản bác, trong đầu loạn thành một đoàn, sau khi châm chước, tôi không thể không cười khổ thừa nhận: "Lẽ nào tôi từ lúc đó đã tiến vào ảo giác. . . . . ."

Đao Phong thấy tôi vô cùng rầu rĩ, không nói gì nữa, chỉ ra hiệu tôi đi cùng cậu ấy.

Tôi gật đầu, sau đó thử triệu hoán Tiểu Hải, khi nhìn thấy khuôn mặt tuyệt mỹ kia, mới yên tâm đuổi theo Đao Phong.

Đao Phong bước rất nhanh, như đang tránh né gì đó, chúng tôi tiến vào một mật đạo nhỏ hẹp, đi không bao lâu liền nhìn thấy chú và chị Tuyền, dường như đã đợi ở đây lâu rồi.

Chị Tuyền ngồi ở góc tường, lưng dựa vào vách, ngửa đầu nhắm mắt, không biết suy nghĩ gì.

Chú thì đứng bên cạnh, vuốt cằm giống như tập trung suy nghĩ.

Thấy tôi và Đao Phong xuất hiện, chú cao thấp quét mắt nhìn tôi, cười nói: "Ôi chao, đồng bào tới rồi, vừa nãy thế nào, gặp được mỹ nữ à?"

"Cái gì đồng bào." Tôi không rõ nguyên cớ, đợi nhìn thấy chú ra hiệu cho cổ của mình mới bừng tỉnh đại ngộ: "Chú cũng trúng chiêu?"

"Không phải ta." Chú ai oán sờ cái cổ phát xanh của mình, chỉ chị Tuyền ngồi góc tường: "Là Kỷ Tuyền."

"Chị Tuyền làm sao lại . . . . . ." Tôi nhìn dáng vẻ của chú, biết trên cổ mình khẳng định cũng có dấu vết bị Đao Phong siết, bởi vì chỉ một thoáng vừa rồi tôi có thể cảm giác được, Đao Phong thật sự đã dùng mấy phần sức lực mới kéo tôi ra được từ trong ảo giác.

"Cô ấy trúng ảo giác giống cậu, nhưng không biết nhìn thấy gì, vừa rồi thiếu chút nữa bóp chết ta." Chú lòng còn sợ hãi than vãn một tiếng.

Nghe được lời của chú, tôi không nhịn được càng thêm nghi hoặc, liền hỏi: "Khiến chúng ta nảy sinh ảo giác rốt cuộc là thứ gì, vì sao chị Tuyền lại bóp chú, mà tôi thấy hay là. . . . . . . . ."

"Chính là bộ da người trong mộ thất." Chú điều chỉnh lại sắc mặt, trầm ngâm hồi lâu đáp: "Hơn nữa . . . . . . .Bộ da người như thế e rằng không chỉ có một."

eBook Vòng Bảy Người - Thanh khâu full prc, pdf, epub [Kinh dị, đam mỹ]


Thông Tin

Tác giả: Thanh Khâu
Dịch: Bánh Tiêu
Thể loại: đam mỹ, kinh dị, văn học phương đông
Edit ebook: Kayako Saeki
Nguồn: banhtieu137.blogspot.com
Đăng: daotieuvu.blogspot.com

Giới Thiệu:

Chữ trong ngoặc màu đen là của tác giả, màu tím nhạt là chú thích của ta
Văn án
Một quyển tiểu thuyết cũ nát, một cố sự quỷ dị khó lường, một đoạn bí sử phủ đầy bụi xưa. Sinh tử bảy người dây dưa nan giải, tới cùng ai mới là kẻ tự thuật cố sự cuối cùng. Ai mới là kẻ giải đề cuối cùng. "Đây là một quyển cố sự đã được chấp thuận, người trong cố sự không phải nhân vật hư cấu, khiến độc giả của bạn cũng là nhân vật trong cố sự, bạn không phải độc giả không liên can gì, mà là người tham dự. . . . . . Đây thuộc về thế giới của bạn, một hành trình tìm kiếm cứu trợ và đáp án."


Dropbox: Prc || Pdf || ePub

Thứ Năm, 14 tháng 8, 2014

eBook Vũ Điệu Bảy Lớp Mạng Che - Bá Tước E full prc, pdf, epub [ Đam Mỹ, Kinh dị]


Vũ Điệu Bảy Lớp Mạng Che (七重纱舞)





Thông Tin

Tác giả: Bá tước E
Dịch: Bánh Tiêu
Thể loại: Đam mỹ, trinh thám, kinh dịvăn học phương đông
Edit ebook: Kayako Saeki
Nguồn: banhtieu137.blogspot.com
Đăng: daotieuvu.blogspot.com

Giới thiệu:

Cảnh cục New York bận rộn, Alex Li cùng nhân viên mới triển khai điều tra vụ án giết người liên hoàn.

Ở mỗi hiện trường hung án đều có máu tươi tung tóe, thủ pháp hung tàn.

Tựa như hiến tế, văn tự màu máu tươi, là đầu mối duy nhất hung thủ để lại
Đọc tiếp »