Hiển thị các bài đăng có nhãn Truyện ngắn tình yêu. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Truyện ngắn tình yêu. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Hai, 23 tháng 3, 2015

Một tình yêu đúng nghĩa!

Gió vẫn thổi mạnh cuốn những chiếc lá bay, dòng người hối hả về nhà, tiết trời lạnh giá, khiến con người ta cảm giác cần nhau hơn bao giờ hết.
Cô ngồi trong căn phòng tối, cầm chiếc điện thoại trên tay, theo thói quen thường lệ trước khi đi ngủ, cô gõ gõ những dòng chữ trong hộp thư gửi đi: “anh yêu, ngủ ngon”. Chỉ ngắn gọn như vậy, và cô bấm nút “send”.

Còn anh? Anh mải mê trong vòng tay một cô gái lạ mà anh gặp ở vũ trường, một cô nàng nóng bỏng, ngọt ngào với chiếc váy khoét quá gối, đến gần anh, hôn anh và tình nguyện lên giường với anh, mặc cho anh cũng chẳng hề biết cô ta là ai, ngay cả tên cô gái đó là gì anh cũng chẳng quan tâm.
Những cô gái có người yêu khác thì chờ đợi những cuộc gọi điện chúc ngủ ngon, những buổi tối hò hẹn, còn cô, thay vì ở bên anh, cô lại quen với việc nhắn tin cho anh mỗi tối trước khi đi ngủ mà không cần biết anh có trả lời tin nhắn của cô hay không? Cô đã quen với kiểu tình yêu tin nhắn như thế.
Anh đâu có ngoại tình, anh không hề quyến rũ cô ta, chỉ là cô ta tự đến với anh. Anh không thể từ chối những cô gái tự nguyện với mình. Ai bảo anh có số đào hoa. Anh đang quay quồng bởi sự nóng bỏng của cô gái lạ, thì tiếng chuông tin nhắn vang lên, anh không thèm để ý đến chiếc điện thoại vì anh biết tin nhắn đó là của ai, và cũng chẳng bận tâm xem nội dung tin nhắn đó là gì, vì anh biết chắc chắn đó là lời chúc: “anh yêu, ngủ ngon”.
Một ngày đông lạnh. Trong căn phòng tối có một giấc ngủ sâu sau một ngày bận rộn. Ở một căn phòng khác, với ngổn ngang đồ đạc, áo quần, giày dép cùng với hai con người nồng nặc hơi rượu.
 Một tình yêu đúng nghĩa! - 1


Tia nắng sớm chiếu thẳng khiến anh tỉnh giấc. Việc đầu tiên mà anh làm đó là với lấy chiếc điện thoại, và gửi một tin nhắn yêu thương cho cô: “Dậy nào em yêu, ấm áp nhé”.
Đây cũng là thói quen của anh, sáng sớm gửi tới cô một tin nhắn yêu thương, như một công việc được lập trình sẵn. Anh tắm rửa và rời khỏi căn phòng. Anh đi làm như chưa có chuyện gì xảy ra, mặc cho cô gái kia vẫn còn ngủ.

Cô kéo nhẹ tấm rèm cửa sổ đón những tia nắng đầu tiên trong ngày, chuông điện thoại reo lên và dường như cô cũng biết tin nhắn đó là từ anh, và cũng giống anh, cô chẳng hề mở ra xem. Cô ăn sáng và đi làm như thói quen hằng ngày.

Hôm nay là ngày đầu tuần, nên cô đã diện một chiếc váy hồng phấn, để lộ bờ vai trắng thon thả. Cô là một cô gái thành công, giỏi giang và xinh đẹp. Cô luôn được đeo đuổi bởi các chàng trai. Nhưng cô vẫn yêu một mình anh. Dù cho tình yêu đó, như một trò chơi cút bắt.

Anh và cô làm chung công ty nhưng có lẽ một tháng hai người gặp nhau chỉ một đôi lần. Cô biết mọi mối quan hệ phức tạp của anh nhưng dường như cô không quan tâm. Cô gọi anh là người yêu. Cô không chắc thứ mà hai người đang dành cho nhau có phải là tình yêu. Có lẽ cô chỉ đùa cợt với anh cũng như chính anh đang đùa cợt cô, chỉ là những tin nhắn yêu đương được viết sẵn như thói quen của cả hai.

Nhưng cả hai lại không hề ngừng việc gửi tin nhắn cho nhau hằng ngày. Anh xem cô như người tình trong mơ, vì anh thấy ở cô là sự khác biệt, những tin nhắn yêu thương đến hàng ngày đó không làm anh chán, nó giống như một gia vị đặc biệt cho những bữa ăn cuộc sống lạt lẽo của anh.
Còn cô, việc gửi tin nhắn cho anh đã trở thành một thói quen không thể bỏ, cô xem đó là công việc yêu đương duy nhất mà cô có thể làm và cô thấy vui với công việc đó.

Sau một ngày bận rộn cô trở về căn hộ, cô lao vào phòng tắm, ngắm nhìn mình trong gương, cô tự nhận mình xinh đẹp, và cũng sexy đó chứ, không hề thua kém những cô gái chân dài cặp với anh, nhưng sao cô và anh chỉ dừng lại ở những dòng tin nhắn yêu thương đó. Đôi mắt nâu chợt nhòe đi…
Cô nhấc điện thoại lên gọi cho anh, nhưng anh không trả lời.
Sao anh không trả lời điện thoại? – Cô gái lạ hỏi anh
.
Chỉ là một cô gái yêu anh, muốn đến với anh, nếu anh trả lời cô ấy có nghĩa là anh sẽ bỏ rơi em đêm này đó, em muốn thế không?
Anh nói với cái chất giọng đểu cáng chết người đó cộng thêm với nụ cười nửa miệng nhạt nhòa. Và nàng ta tưởng mình đã chinh phục được anh. Nhưng sự thật chỉ là anh không biết phải nói gì với cô nên không nghe máy mà thôi.

Lại một ngày nữa trôi qua… Một ngày đông rất lạnh!
Anh gọi cho cô, anh hẹn cô đi ăn tối, và dường như cô đã đồng ý cô không quan tâm đến chuyện cũ. Cô và anh gặp nhau, cùng nhau ăn tối và cùng nhau cười đùa vui vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra. Anh tiễn cô về, và hôn nhẹ lên má cô. Anh về và cô bước lên phòng.

Cô ngồi đó, suy nghĩ vẩn vơ về những gì đã qua. Không có gì chỉ là những tin nhắn, những cử chỉ yêu thương mà thôi, không phải tình yêu – cô tự nhủ với mình. Nhưng có một điều cô thể giấu – cô nhớ anh!
Anh lái xe, suy nghĩ về cô, anh cảm nhận cô đã run lên khi anh hôn nhẹ lên trán cô. Có điều gì đó nói với anh rằng anh đã yêu. Bất chợt điện thoại reo lên, chắc lại một cô nàng nóng bỏng nào đó, muốn qua đến với anh. Và tất nhiên anh không thể từ chối. Anh quên hết những chuyện đang nghĩ và chạy đến nơi hẹn.
Anh nhắn tin cho cô: “Anh về tới nhà rồi. Em ngủ sớm đi nhé, anh cũng ngủ sớm đây”. Cô trả lời: “Anh yêu ngủ ngon” – đúng với mô tip thường ngày.

Cô cùng bạn bước vào bar. Anh đang ngồi đó, bên cạnh là một cô nàng nóng bỏng. Cô không lấy làm lạ vì đó công việc anh làm mỗi tối. Cô ngồi ngay đó đối diện với anh. Thấy cô, anh giật mình thảng thốt. Không hiểu vì sao tim anh lại đau. Anh bước tới, kéo cô ra khỏi đám bạn.

 Một tình yêu đúng nghĩa! - 2

- Em đã nói là em đã ngủ cơ mà sao em lại ở đây? – Anh chất vấn cô bằng sự phẫn nộ.
- Còn anh, anh nói anh đang ở nhà chuẩn bị đi ngủ cơ mà, vậy cô gái đó là sao? – Cô điềm tĩnh trả lời.
- Em nói dối anh trước.
- Anh nhắn tin cho em trước cơ mà.
- Em nói dối anh.
- Anh nói dối em.
- Hai người to tiếng với nhau ngay giữa chỗ đông người, và đây cũng là lần đầu tiên anh to tiếng với cô. Trong phút chốc đó, ai đó đã tĩnh tâm lại, và nhận ra được điều gì. Cô nhìn anh:
- Em xin lỗi, chúng ta không là gì của nhau, cả hai đã cùng nói dối coi như hòa, em về đây. – Mắt cô nhòe đi trong ánh đèn màu chập choạng.
- Đợi đã, em khóc đó ư? Em đang ghen? – Anh định lấy tay áp lên má cô rồi ngập ngừng. Để anh đưa em về - Anh nói mà con tim trĩu nặng. Anh cảm thấy mình sắp mất đi một thứ gì quan trọng lắm.
- Không cần đâu, anh cứ vào đi.

Cô bước thật nhanh che đi những giọt nước mắt đang rơi. Cô chợt cảm thấy nhói đau trong tim, có phải cô đã yêu anh? Anh đứng đó lặng lẽ nhìn theo bóng cô. Anh không biết tại sao mình lại nổi cáu với cô? Anh thấy tim anh đau lắm, như có ai cào xé vậy. Có phải anh đã yêu người con gái kia.
Gió vẫn thổi mạnh cuốn những chiếc lá bay, dòng người hối hả về nhà, tiết trời lạnh giá, khiến con người ta cảm giác cần nhau hơn bao giờ hết.
Nhưng tin nhắn yêu thương kia đã chấm dứt hay sẽ còn tiếp tục? Và tình yêu có đến với những ai đùa giỡn nó?
Thật khó để nhận ra một tình yêu thật sự khi xung quanh bủa vây sự giả dối. 
Theo Mai Thúy (Khám phá)

Thứ Sáu, 11 tháng 7, 2014

HÃY ĐỢI ANH EM NHÉ!

Lời cuối cùng đó anh nói với em tại phi trường như đặt thêm hòn đá nặng vào lòng anh níu giữ chân anh đừng đi. Nhưng rồi anh cũng chỉ biết quay lưng, muốn bước thật nhanh vào phòng chờ để khỏi thấy những giọt nước mắt em rơi và cũng là để ngăn những giọt nước mắt anh rơi. Anh biết em buồn nhiều lắm.
Chúng ta yêu nhau từ cái ngày là tân sinh viên bỡ ngỡ đến nay tuy mới 2 năm nhưng trong anh em dường như đã là cả cuộc sống. Một cuộc sống luôn rực rỡ sắc vàng như những cánh hoa hướng dương em đem theo tiễn biệt anh – loài hoa mang tên em.
Hôm đó trời vẫn nắng đẹp đến lạ , gió hiu hiu thổi càng làm em thấy buồn. Ngồi trên xe cùng anh em chẳng thể nói gì. Vài giờ nữa thôi anh sẽ đi thật rồi mang theo bao hoài bão ước mơ, mang theo cả trái tim em. Chàng ngốc của em sẽ ở phương trời xứ lạ. Ngày anh nói anh sẽ đi du học, em thật khó chấp nhận. Đêm về em đã khóc thật nhiều, tự đặt ra cho mình những câu hỏi rồi cố gắng tự trả lời: Anh sẽ xa mình ư? Anh có còn yêu mình không khi quyết định vội vàng như vậy? Đến con bạn thân cũng chẳng chịu buông tha "mày để ổng đi thật hả?".

Đọc tiếp »

Thứ Tư, 9 tháng 7, 2014

Chẳng phải là cổ tích

Chẳng phải là chuyện cổ tích

Sẽ chẳng bao giờ anh biết được là em đang nhớ anh đến mức nào. Đơn giản bởi vì trong mắt anh em là một cô gái vô cùng cứng cỏi và sắt đá. Nhưng đó chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài của em mà thôi. Anh biết không, hơn bao giờ hết, ngay lúc này em muốn ôm anh thật chặt vào lòng và nói với anh rằng “Em vẫn yêu anh nhiều lắm”.
Anh vẫn rất yêu em
Em vẫn rất yêu anh

Đọc tiếp »

Thứ Ba, 8 tháng 7, 2014

Phải Biết Quý Trọng Những Gì Mình Đang Có

Nên biết quý trọng những gì mình đang có, đừng để mất đi rồi mới hối hận. Chàng trai trong câu chuyện sau đây là một ví dụ điển hình của những người thích “sĩ diện” trong tình yêu.
Anh yêu một cô gái bằng cách rất kì lạ là để cô ta đợi chờ mình. Anh muốn cô gái luôn chủ động trong tình yêu, phải hẹn hò trước, phải nhắn tin trước, phải chúc anh ngủ ngon trước… chỉ có như thế anh mới trở thành bá chủ trong tình yêu của hai người.
Anh nghĩ rằng, những chàng trai dành thời gian cho người mình yêu là ngu ngốc. Như thế, chỉ chiều hư cô gái của mình. Kể là lời cầu hôn cũng không được nói ra trước và anh đang thực hiện điều đó.
Vào một ngày nọ, khi cô gái hẹn chàng trai ra chổ hẹn quen thuộc của hai người. Cô trao cho anh một tấm thiệp, gương mặt rất buồn “Ngày mai là đám cưới của em!”. Chàng trai rất bất ngờ, xen chút đau khổ rồi chuyển sang tức giận. Anh cảm nhận được trái tim mình đang rất đau, đau như thể chính nó đang tự vỡ ra, rồi tan chảy,dần dần biến mất khỏi lòng ngực anh. Mất mát…
Xem thêm truyện tình yêu Vì sao anh yêu em

Truyện tình yêu - Phải biết quý trọng những gì mình đang có
Đọc tiếp »

Thứ Năm, 3 tháng 7, 2014

Làm gì khi bị thất tình theo quan điểm Phật Giáo

Chỉ qua đoạn đường hơn chục cây số, tôi đã nghe được một câu chuyện đời hết sức xúc động về tình cảm gắn bó giữa những thành viên trong một gia đình, dù cho cuộc sống có vất vả trăm bề đi chăng nữa.
Truyện ngắn - Câu Chuyện Của Người Xe Ôm
Truyện ngắn – Câu Chuyện Của Người Xe Ôm
9 giờ tối, xa cảng Miền Tây,
Xách túi đồ dợm bước ra taxi, nhận một cái níu tay, tôi quay lại, chú xe ôm đứng cong người nài nỉ “Đường giờ này mát mẻ lắm, con đi giúp chú cuốc xe đi. Ai thấy chú tật nguyền vầy cũng ngại đi nên chú chạy ế lắm. Con yên tâm đi, chú chạy được, chạy cẩn thận lắm”.
- Dạ được rồi, con đi.
Và cái đoạn đường hơn chục cây số từ đó về Tao Đàn, tôi đã được nghe một chuyện đời, một chuyện tình đẹp não lòng.
Chú năm mươi tám, ở quận 7, mỗi chiều năm giờ ra bến, chạy đến năm giờ sáng hôm sau. Ráo cũng như mưa, chục năm nay chú không dám nghỉ ngày nào. Mỗi đêm thường kiếm được trăm mấy, mỗi tháng đóng tiền bến hết chín trăm. Cô thì đi nấu cơm cho công an phường, lương có triệu mốt nhưng được cái họ hay bỏ bữa, cô mang thức ăn về, nhà khỏi đi chợ. Cô đòi đi kiếm chỗ làm thêm, chú không cho. Chú biểu để mình chú cực là được rồi. Kể tới đây, chú cười: Đàn ông mình, cỡ nào cũng phải sống mà lo cho gia đình được, há con?
Tôi bắt đầu thấy ngưỡng mộ chú rồi đây, sau câu hỏi này.
Bạn bè đang đợi, tôi thì trễ hẹn nhưng bị cuốn vào câu chuyện tươi sáng của chú, tôi nghĩ mình cũng chẳng cần phải nhanh hơn. Tới đâu đó Thuận Kiều, thấy vai chú run run, tôi hỏi thăm, chú biểu cái chân tật của chú, hễ trời lạnh lại nhức.
- Thôi chú dừng xe lại đi, con chở cho.
- Đâu có được, ai làm vậy được con? Chú không sao, ráng chạy chút nữa, về bóp dầu.
- Chú sợ con cướp xe hả? Xe chú cà tàng lắm rồi nha. Với lại con sẽ đưa túi xách con cho chú đeo. Chú dừng lại đi.
Tôi cũng chạy chậm, như chú. Thanh thản lắm, như đang chở ba mình đi dạo vậy.
Ngồi sau lưng tôi, chắc ấm được chút đỉnh nên chú trải lòng hơn.
Chú khoe hồi trẻ cô đẹp lắm, con gái Cai Lậy mà. Cô lên Sài gòn ở mướn cho nhà chủ mà chú làm bảo vệ. Ba má cô đâu có chịu chú bởi họ chê thằng này mồ côi, nghèo mà còn què quặt nữa. Họ sợ cô khổ khi về với chú. Nhưng cô hổng sợ, cô bỏ nhà theo chú. Ba má cô từ con gái. Ngày ba cô nhắm mắt, ông còn chưa tha cho cô mà. Chú phải đưa cô về, nửa đêm quỳ ngoài hàng rào lạy vọng vào. Rồi đi.
- Chú biết cô thương chú lắm nên chú muốn cô được sung sướng. Mà muốn vậy thôi chứ tới giờ cũng chưa được sướng ngày nào.
- Sướng chứ chú. Đi làm thì phải đi thôi chứ chỉ cần có người chồng thương mình như chú, con nghĩ bụng dạ cô sướng lắm đó.
- Thiệt hôn con?
- Hổng tin chú về hỏi cô đi.
- Ừ. Mà tết nhứt tới bên nách rồi con há. Chắc chú phải ráng cày thêm chút đỉnh, vài bữa mua cho cô cái áo kiểu đẹp đẹp mặc Tết với người ta.
Tôi nghe chừng trong lam lũ một trời yêu thương. Cái yêu thương không phải đôi vợ chồng đủ đầy nào cũng có được.
Rồi chú khoe hai thằng con, thằng lớn hai mươi, thằng nhỏ mười ba, thằng nào cũng ngoan.
- Em lớn đang còn đi học hay đi làm rồi chú?
- Nó học giỏi lắm con, học năm ba đại học Sư Phạm. Mà thằng đó đẹp trai à nha, nó giống cô. Nó có hiếu lắm, hổng bao giờ dám xài tiền.
- Nói vậy thôi chứ con nghĩ hồi trẻ chú cũng đẹp trai. Nghe em nó được vậy, con cũng mừng cho chú.
- Ừ…thì…
Sao tôi nghe câu trả lời như vướng đâu đó trong cổ họng.
Câu chuyện còn đang dang dở, chúng tôi đã tới nơi. Xuống xe, chú biểu bớt hai chục ngàn, cho cái công tôi chở chú.
- Chú bớt phân nửa luôn đi – tôi nói kiểu hơi dỗi tí.
- Sao cũng được mà con.
Trả tiền xe xong, tui dắm dúi một ít vào tay chú, dặn dò:
- Chú về mua cho cô cái áo đi, áo màu tím nghen chú. Con tin cô sẽ thích. Mà cũng phải mua thêm cho chú một cái nữa. Cô mặc áo đẹp mà áo chú cũ quá, hổng xứng đâu nha. À quên, hai thằng nhỏ, mỗi thằng một cái nữa nhe.
Tôi thấy chú cúi sát nhìn thứ tôi vừa đưa, tay run run.
Chào nhau, chú lại níu tôi. Tôi ghẹo:
- Tính cám ơn con nữa hay gì đây? Thôi khỏi, mai mốt có gặp nhau, chú chở rẻ cho con là được rồi.
- Hổng có, hồi nãy chú hổng dám kể hết. Thằng con lớn của chú đó, là chú nhớ nó quá nên chú tưởng tượng vậy thôi chứ sau khi thi đậu đại học, nó bị tai nạn mất rồi con ơi. Tới giờ mà chú còn chưa tin là nó hổng còn…Đêm nào cha con chú cũng nói chuyện…Nhưng chú cũng sẽ lấy tiền này mua cái áo cho nó.
Trời ơi! Tôi muốn quỳ xuống đường mà tế sống người đàn ông này.
ST

====http://taynamkienthuc.blogspot.com/