Hiển thị các bài đăng có nhãn tình yêu. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn tình yêu. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Tư, 30 tháng 7, 2014

Gửi em Vợ tương lai của anh (Phần 2)

[THƯ GỬI VỢ TƯƠNG LAI 2]

Gửi em, vợ tương lai của anh!

Dạo này em có khỏe không? Chuyện tình yêu của em với thằng đó – cái thằng đang nuôi em hộ anh trong lúc anh đang mải mê kiếm tiền để sau này rước em về làm vợ ấy, thế nào rồi? Anh hy vọng 2 đứa em mau mau tan vỡ, có thế thì em mới chóng tìm ra anh được. Hôm nay ngồi một mình, anh nhớ em quá nên quyết định gửi cho em lá thư này, mong là nếu chẳng may đọc được, em sẽ cười thích thú và mơ về ngày chúng ta gặp nhau, em nhé!


Lần trước anh đã nghĩ tới cái vụ thổi 1000 quả bóng bay thay cho pháo hoa để cầu hôn em ấy, nhưng anh nghĩ đi nghĩ lại, như thế vừa tốn kém, mà chẳng may anh bị bắt vì tội gây rối trật tự công cộng thì em lại phải nhận nhẫn cầu hôn tại trụ sở công an phường, khung cảnh chẳng lãng mạn tẹo nào em ạ! Hay là thế này đi, anh sẽ đưa em đến cái cầu ở gần nhà mình ấy, em đứng trên cầu và quăng đôi dép tổ ong của anh xuống sông. Sau đó anh sẽ chứng minh tấm chân tình của mình bằng cách lao mình nhảy xuống vớt, nếu anh vớt được thì em lấy anh nha! Còn nếu không vớt được thì chúng ta có thể tiếp tục làm chuyện đó hằng ngày mà, em yên tâm nhà anh sẵn dép tổ ong lắm! Anh sẵn lòng đầu tư đến bao giờ vớt được thì thôi em ạ. Em biết vì sao phải làm thế không, để sau này thằng cu nhà mình lớn, anh sẽ khoe với nó rằng: “Ngày xưa bố đã phải đối mặt với sinh tử mới có được mẹ mày đấy! Chỉ cần bố buông tay một cái là không có mày ngày hôm nay đâu!” Em thấy anh oai không nào?

Đám cưới của chúng ta sẽ giản dị thôi em nhé! Em thích đưa dâu bằng phương tiện gì nhỉ? Anh thấy người ta đi ô tô xe máy nhiều rồi, trâu bò máy xúc máy cày cũng có rồi, hay là mình thử xe lu em nhé! Để nếu chẳng may nó mà chết máy, quan viên 2 họ sẽ hò nhau chổng mông lên đẩy, vừa đông vui náo nhiệt vừa thắt chặt tình đoàn kết em ạ! Anh sẽ luyện thanh hằng ngày để hát tặng em bài “Vợ Yêu” của Vũ Duy Khánh, chắc là em sẽ xúc động đến phát khóc ấy nhỉ! Và anh cũng sẽ canh me, không để cho cái thằng hiện tại đang nuôi em hộ anh có cơ hội bén mảng lại gần cái mic để rên la mấy bài đại loại như “Cơn mưa ngang qua” hay “Không bao giờ bó tay” đâu, anh hứa đấy!

Bắt đầu cuộc sống chỉ có hai người. Anh biết là em thích nhất là phim kinh dị, mà anh thì cứ nhìn thấy mấy cảnh máu me chết chóc là buồn nôn, nhưng anh vẫn sẽ chiều em. Chúng ta sẽ ôm nhau xem phim kinh dị vào các buổi tối rảnh rỗi, anh sẽ gắn cái tivi to bằng nửa bức tường phòng ngủ nhà mình để em xem cho rõ nét, thấy từng đường gân thớ thịt nhé! Còn anh, anh sẽ luyện tập yoga thường xuyên và học cách vận khí đẩy thức ăn đã trào lên miệng ngược xuống dưới dạ dày, để khi em sợ quá hét lên, anh vẫn bình tĩnh xoa lưng em và nói :”Ngoan, có anh ở đây rồi, đừng sợ! Anh nuốt hết rồi, không phải lo đâu!”

Em rât thích được xoa xoa cái bụng mỡ đúng không? Vậy thì trước khi đi ngủ anh sẽ dành ra 15 phút để xoa bụng cho em, mặc dù anh vẫn hay lèm bèm trêu em là có quanh năm ngày tháng có bầu, nhưng sự thật là anh thích nghịch cái ngấn mỡ của em lắm. Với lại khi được anh xoa bụng, mắt em lim dim như con mèo no sữa, nhìn đáng yêu cực! Anh muốn thu lại từng khoảnh khắc dễ thương của em, vì vậy anh sẽ không nề hà ngại ngần vì một ít mỡ đâu.

Vấn đề muôn thở sẽ là chuyện bếp núc. Anh biết em thích ăn bánh nhưng chỉ biết làm duy nhất một loại bánh là “bánh lát”, cứ mỗi lần em vào bếp thì sau đó anh phải đặt lại tên nó là cái chuồng, nhưng không sao, anh sẽ tập làm các loại bánh em thích. Bù lại, em cũng phải nấu được các món cơ bản hằng ngày nhé! Để nếu bạn bè anh có đến chơi thì anh sẽ được dịp vênh mặt với chúng nó, mặc dù sau đó vợ chồng mình với lũ bạn anh sẽ phải tranh cái nhà vệ sinh và ngủ lỳ trong đó cũng không sao. Ai bảo chúng nó vác xác tới nhà mình chứ! Còn cuối tuần anh cũng sẽ dành ra mấy tiếng để phụ em dọn dẹp cái “chuồng bếp” nhà mình, để nếu bạn bè em tới chơi mà thấy cảnh đấy sẽ khen anh là chồng đảm đang, em cũng sẽ thấy hãnh diện và tự hào về anh, phải vậy không?

Lấy nhau về thì anh với em không được online facebook 24/24 thế này nữa đâu nhé! Khi đi làm về đến nhà thì cho 2 em điện thoại của chúng mình ôm nhau ngủ trên bàn, còn anh sẽ ôm em nằm đọc sách này, hoặc là đi dạo vào ban đêm, ngắm trăng ngắm sao, lãng mạn em nhỉ! Anh tính rồi, cái phòng ngủ của chúng ta sẽ là phòng cách âm, lắp cả đèn nhấp nháy và hệ thống karaoke xịn nhất nữa. Anh sẽ học thêm nhiều bài khác ngoài bài “vợ yêu” để hát cho em nghe, còn em thì phải tập múa để phụ họa nhé!. Ha ha, nghĩ tới cảnh em lắc lắc cái bụng mỡ rồi múa bài “nấm lùn di động” là anh không nhịn nổi cười. Chúng ta sẽ song ca bài “xe đạp teen” hoặc là “thỏ con chiên bánh” nữa nhé! Mỗi đêm nhà mình sẽ như cái trại Trâu Quỳ thu nhỏ vậy, nghĩ thôi đã thấy hạnh phúc ngập tràn rồi!

Đến lúc thằng cu ra đời. Lần trước anh tính với em là đẻ được bao kg thì đặt tên như thế, nếu là 3 cân 7 thì sẽ đặt là "Lê Ba Ký Bẩy". Nhưng mà khi anh trình bày phương án với bọn bạn anh, chúng nó nhìn anh với ánh mắt kỳ thị, ái ngại em ạ. Thế thì thôi vậy, chúng ta sẽ giao trách nhiệm đó cho hai ông bà nội ngoại nhé, nghĩ nhiều đau đầu lắm!

Vì anh học dốt toán lý hóa nên anh sẽ chịu trách nhiệm dạy thằng cu nhà mình văn và ngoại ngữ, để nó nịnh mẹ khéo như anh nịnh vợ, và tán gái bằng tiếng Anh giỏi như anh viết thư cho em bằng tiếng Việt ấy. Còn em sẽ dạy con học các môn còn lại được không? Em yên tâm, anh sẽ không để em thiệt thòi vì dạy nhiều thứ hơn anh đâu, ngoài giờ học anh sẽ bổ túc thêm cho cu cậu môn điện tử để nó chơi với anh, và môn massage để nó phục vụ mẹ nó mỗi khi anh đi công tác vắng nhà. Căn nhà của ba chúng mình sẽ có thật nhiều sách và đồ chơi em nhé! Để hôm nào cả nhà lười nhác, chúng ta sẽ gọi Pizza đến nằm lăn lóc vừa ăn vừa chơi, rồi ngày hôm sau, em phải lãnh trách nhiệm mếu máo làm nũng để bà ông bà nội dọn hộ chúng mình đấy! Nếu em không hoàn thành nhiệm vụ thì anh sẽ bảo thằng cu sang mè nheo ông bà ngoại nữa vậy, rồi sau đó chúng ta sẽ trả công 4 ông bà bằng 1 bữa cơm thịnh soạn..mua ngoài quán về, em có đồng ý không?

Khi chúng mình giận nhau thì sao nhỉ? Ngoài phương án chia nhau bế thằng cu, nó tè ra người ai thì người ấy sai ra, anh nghĩ chúng ta nên thử cách viết thư cho nhau đi. Anh sẽ viết một lá thư dài thật dài để nói về suy nghĩ của mình, rồi cho cái thằng cu mới tập đọc nhà mình ngồi bi bô đánh vần từng chữ cho em nghe, và ngược lại. Anh cá là khi nó chưa đọc đến câu thứ 3 là cả nhà lại phì cười rồi ôm hôn nhau túi bụi ấy chứ. Vì có tiếng nói cười râm ran của trẻ con, và vì anh với em đều yêu thiên thần bé nhỏ của mình, nên nhà mình sẽ luôn là mái ấm em ạ. Anh mong chờ đến ngày đó lắm lắm!

Còn bây giờ thì anh vẫn phải ngồi một mình ở đây, vừa uống café vừa cầu khấn em đi chơi với thằng kia về sớm sớm, em biết là ông bà ngoại sẽ lo cho em lắm nếu về quá giờ giới nghiêm mà. Anh bảo rồi, nếu nó không đối xử tốt với em thì bỏ quách đi cho rồi, làm gì có ai yêu và mang cho em hạnh phúc hơn chồng tương lai của em cơ chứ! Thế nên em nhớ lời anh nhé, yêu nó ít ít thôi, em còn phải dành suốt cuộc đời để yêu thương chăm sóc cho chồng con em nữa đấy!

Đây đã là lá thư thứ hai anh gửi cho em rồi, nếu em quên lá thư thứ nhất thì tìm vào link này nhé!


Đấy em thấy chưa, bao nhiêu kẻ xuýt xoa hạnh phúc khi đọc thư anh gửi cho em kìa! Thấy người ta GATO với tình yêu anh dành cho em thế mà em không có chút động lòng gì sao? Nếu có thì mau mau tìm ra anh đi nhé, anh mong ngóng ngày có thể biến những dự định của chúng mình thành sự thật lắm rồi.

Thôi thư đã dài, anh xin dừng bút ở đây! Mãi yêu em, yêu con của chúng mình!

Chúc em ngủ ngon...

Gửi em, Vợ Tương Lai của anh! (Phần 1)

Anh chắc là hiện tại, em đang ngồi chát với thằng nào đó, tâm sự thủ thỉ với nó là "Em yêu anh nhất thế giới, chúng mình cứ thế này mãi nhé. 

Chúng mình sẽ lấy nhau rồi đẻ những đứa con thật xinh, Anh nhỉ!". Nhưng xin lỗi nhé, em nhầm rồi nhầm rồi. Chồng em trong tương lai lại là một chàng trai handsome gấp thằng đó gấp trăm tỷ lần. Chuẩn rồi đấy, đúng như em đang nghĩ: Đó Chính Là Anh.


Đôi lúc anh hay tự tưởng tượng rằng anh sẽ cầu hôn em một cách rất lạ, làm em ngạc nhiên và hạnh phúc kinh khủng. Anh đã học cách làm pháo bông để tới khoảnh khắc ấy, anh tự làm 10 quả, rồi châm cho nó nổ thật lớn, chắc chắn trong tiếng pháo nổ như thế sẽ là lời cầu hôn của anh dành cho em, thật tuyệt phải không ^^.

Mà nếu như Cảnh sát xóm với Hình sự thôn không cho phép anh nổ pháo thì anh sẽ mua bóng bay - anh nghe đâu đó có người nói - tiếng nổ của 1 nghìn quả bóng bay thì bằng tiếng của 1 quả pháo - thế cũng ok - miễn là em vui vẻ rồi đồng ý lấy anh là được.

Rồi chúng ta có một đám cưới có thể không hoành tráng, nhưng chắc chắn 50 năm sau, em và anh vẫn sẽ hạnh phúc khi nghĩ về nó , đám cưới mình sẽ toàn các ngôi sao hội tụ, chung vui, anh sẽ cố gắng để hôm đó có Lenka hát Trouble is a Friend... Justin Bieber hát Baby - Remix ...Anh sẽ bảo thuê cả nghìn cái bát với vài trăm cái mâm để mọi người cùng tới dự ( Em thấy đủ không - nghìn cái bát với vài trăm cái mâm cơ mà ).


Bắt đầu cuộc sống chỉ có hai người. Anh rất thích mỗi khi 2 đứa ngồi xem film kinh dị, em sẽ ngồi thu lu bên cạnh, nén nỗi sợ hãi để xem cùng anh. Rồi đến những đoạn ma quỷ thình lình xuất hiện, em lại dúi đầu vào vai Anh và kêu lên: “Huhu, bật kênh khác đi, kênh gì cũng được”, ngay lúc đó anh sẽ bật kênh hoạt hình, kênh yêu thích của anh rồi lè lưỡi với em “Cứ chê anh già đầu thích xem phim hoạt hình đi, giờ em cũng thích Cartoon rồi nhá”.

Lúc mới cưới, anh sẽ ngủ trước. Nhưng chỉ tháng đầu tiên thôi. Từ tháng thứ hai, em là người ngủ trước. Anh sẽ ngắm em ngủ. Bấy lâu anh cũng chỉ mơ ước điều ấy. Vợ anh hẳn phải là một thiên thần như trong mơ, mặc dù mặt em có mụn hay là môi em bị nẻ đi chăng nữa.
Về chuyện bếp núc, anh hứa sẽ không để xảy ra như trong Cuộc Chiến Hoa Hồng. Trước khi quyết định cầu hôn em, anh đã tự học rất nhiều món mà chúng mình cũng từng bảo với nhau là "Chán mỳ tôm thì có thể quay sang cháo, ăn thế nào cũng được, miễn là chúng mình ở bên nhau và.... 2 đứa ăn thật no."

Anh sẽ không để em phải lặn lội vào bếp, với óc sáng tạo trời phú của anh thì mỗi ngày, mỗi tuần mình sẽ thay đổi món: đậu phụ luộc, rau luộc, trứng luộc, cá luộc... ăn món luộc giữ được nhiều dinh dưỡng và tốt cho sức khỏe lắm em ạ..

Anh cũng sẽ hì hục đọc đâu đó cách làm món ăn mới, mua rau cỏ và hì hục gói gói bóc bóc. Anh không tin là mình (sau vài ba năm nữa) sẽ vẫn rán đậu mà khi vớt ra phải dùng thìa cạo lấy cạo để như tình trạng hiện nay đâu em ạ. Anh muốn oai với con một chút lắm chứ!!!

Anh nhớ có lần em bảo em thích ăn món bún riêu cua ở đầu ngõ nhà cái thằng mà bây giờ em đang chat với nó ấy. Em đừng lo, anh sẽ đưa em tới đó. Trước khi cầu hôn em, anh đã tự an ủi rằng, anh yêu em vì em là chính em và luôn tin tưởng.... em là của anh....anh sẽ không ghen, không mặc cảm và suy nghĩ điều gì cả ngoài....em.

Rồi mỗi sáng sớm, anh sẽ lay em dậy từ 5h sáng để đi tập thể dục cùng anh, mặc dù rất buồn ngủ vì cả tối online Facebook, nếu em không muốn ra ngoài cũng không sao, anh sẽ bật kênh VBC rồi chúng mình cùng tập thể dục lúc 5h30 theo tivi, cứ thế thói quen em sẽ có, tới khi có bầu sẽ là tập Yoga Cho Bà Bầu vào mỗi sáng chủ nhật. Nhìn em uốn éo với cái bụng to tròn xinh xắn chắc anh không nhịn được cười mất.

Chúng mình sẽ sinh 3 đứa, em nhé. Ngày xưa anh muốn vợ anh sinh 5 để có thể làm 1 đội bóng rổ, em đọc đến đây đừng cười nhé. Tuy anh lùn thật đấy nhưng lùn vì chẳng qua anh không muốn cao, anh muốn thể hiện rằng: "Cao thực ra cũng chỉ ... hơn lùn vài chục cm thôi". Anh nghe nói sinh nhiều, dáng em sẽ xuống cấp, mà anh lại đẹp zai thế này, thế nên thôi mình sinh 3 thôi em nhé: "Con chúng ta sẽ đẹp zai như anh, xinh xắn như em và thông mình như 2 chúng mình, phải không em".

Thiên thần đầu tiên sẽ do em đặt tên nhé: Anh nhớ có lần em nhắc là thích đẻ được bao kg thì đặt tên như thế, ừ thế cũng được, nếu là 3 cân 7 thì sẽ đặt là "Lê Ba Ký Bẩy". Cái tên ấy anh thề là cả thế giới không có. ^^
Anh định trồng rau ở ngoài rãnh, rau muống em ạ. Trồng như thế tốt um lên, mà thằng cu lại có cớ mà "tè" vào, nhà thì được cải thiện rau cỏ. Cũng là tiện đôi ba đường mà anh khéo lại được tổ dân phố khen vì tinh thần trồng rau nữa.

Anh cũng định thứ Bảy và Chủ nhật là hai ngày dành cho gia đình. Anh sẽ lên kế hoạch để mình đi lòng vòng thành phố hoặc đi thật xa và nằm thư giãn ngắm sông ngắm biển, cuối cùng hai vợ chồng mình sẽ lạc vào một khách sạn hoặc nhà nghỉ bình dân nào đó. Em yên tâm, dù anh hơi kém về khoản xác định tọa độ nhưng chắc chắn chúng ta sẽ có mặt ở nhà trước bữa sáng ngày thứ 2 để cùng bắt đầu 1 tuần làm việc mới.

Anh nhận ra rằng nếu anh tập thể hình chăm chỉ, và kể cả anh rủ được thằng ku của chúng ta tập cùng (dù nó mới chỉ biết lẫy hay đi còn chưa vững), cơ hội được em "nể" và "yêu" sẽ cao hơn rất nhiều. Như anh tâm sự với ông bạn, để mà khi nào em gối đầu lên cánh tay của anh, sáng dậy anh không bị tê tay mà người kêu đau đầu là em thì mới là chuẩn!

Anh chắc chắn thích hít hà mùi tóc em. Nhất định thế. Tất nhiên thì đôi khi cũng có sự nhầm lẫn ở khứu giác của anh, bằng chứng là đã có lần anh xoa sữa tắm lên cả đầu chẳng hạn, nhưng mà anh sẽ yêu cái mùi đặc trưng của vợ anh. Đấy là cam kết để mà khi đi xa, anh có thể nghĩ về em với cái gì đó "rất - là - em".

Anh thích phòng của mình màu xanh hoặc màu hồng. Mới cưới thì nên màu hồng, trông đến là nghịch. Anh sẽ lấy 2 cái dép tông cắt chéo vào với nhau, để lúc mình sơn nhà, nó tạo thành hình trái tim còn chúng ta thì toe toét mỗi khi thấy nó. Màu xanh là khi có con, bởi anh muốn thằng ku sẽ được bơi trong cảm giác của màu xanh biển, với cá heo, với những hình ảnh ngộ nghĩnh. Tất nhiên là tốn tiền, nhưng mà em biết đấy, đó cũng là mơ ước của cả bố thằng bé mà. Không thể bỏ qua được!

Anh không băn khoăn lắm nếu tặng em một nụ hôn mỗi sáng trước khi đi làm. Chỉ đơn giản vậy thôi

Chậu quần áo anh hứa sẽ giặt, nhưng mà thông thường anh giặt xong thì khả năng vợ chồng è cổ ra đóng tiền nước là hơi cao. Nếu em có tính toán mà thấy lỗ thì cũng có thể kiến nghị, anh sẽ rất là vui mừng giúp em tiết kiệm những chi phí ấy.

Còn đống bát đũa thì anh sẽ rửa! gớm, lại lườm >”<

Con khóc. Thỏa thuận thế này nhé. Con khóc và nó nằm ngửa, nó thuộc về em. Còn nó ở các tư thế khác, anh sẽ dỗ. Em đồng ý chứ?

Anh sẽ dặn em một số thói quen anh thi thoảng chẳng để ý. Biết đâu sau này em đọc cái note ngớ ngẩn này em lại vỗ đét vào đùi và thét ầm lên: "Đấy chưa, rõ là em biết anh như thế mà!". ...

Khi anh làm việc, em có thể nhét rất nhiều thứ vào miệng của anh. Anh chẳng nhớ ra anh ăn gì đâu.

Cách tốt nhất để em lôi anh ra khỏi bàn làm việc là nấu ăn (và món gì càng thơm sực mũi càng tốt).

Anh lười tắm, nhưng mà sẽ không thể không tắm nếu em bắt anh đi tập thể hình

Anh thích mặc phong phanh vào mùa thu và mặc ấm quá mức vào mùa hè, thế nên anh chả chọn được quần áo vừa ý vào hai mùa này đâu.

Anh không biết chọn caravat, cũng chẳng biết thắt caravat và có khi quên cả sơvin mà đi họp nữa cơ...

Trong gia đình không thể tránh khỏi những lúc cãi vã xung đột. Anh đề nghị các phương án sau:

- Trong trường hợp cãi nhau mà em sai lè ra, em rửa bát vào 3 ngày kế tiếp. Ngày thứ tư cãi tiếp mà vẫn thua thì anh rửa (để dỗ em!).

- Trong trường hợp cãi nhau mà anh biết anh sai lè ra, thường thì anh sẽ cười (rất chi là đểu) và nói lắp (cực kì!). Em sẽ có cớ để thắng anh

- Trong các trường hợp còn lại không phân thắng thua, tốt nhất là nhờ đến thằng ku biết lẫy của chúng mình. Ai bế mà nó tè ra thì là người ấy thua.

Thế đã nhé, anh chỉ hí hửng viết ra vài ý tưởng (dù có thể dở hơi và chả ra đâu cả) về cái gia đình lý tưởng trong tương lai mà anh đang nghĩ đến. Chắc em đọc tới đây cũng mỏi lắm rồi. Bình thường anh sẽ nhắn tin chúc em ngủ ngon, nhưng anh nghĩ thằng kia nó nhắn rồi, nhắn nữa làm gì cho phí 200đ, anh sẽ tích nó lại để mai sau đưa em đi ăn ốc...



Mãi yêu em, yêu con của chúng mình!

Chúc em ngủ ngon... :)

Thứ Hai, 28 tháng 7, 2014

Như Một Bản Tình Ca - Shino

Lớp ấy ai cũng bảo hai thằng chúng nó "yêu" nhau.

Một thằng béo tròn trùng trục, đi học sách vở thì ít đồ ăn thì nhiều. Một thằng gầy tong teo, hệt như cây tăm tre nhân đạo và kính dày cộp, hễ mở miệng ra là Game và Toán (có vẻ không liên quan nhưng sự thật là những thằng học giỏi Toán thường chơi Game rất đỉnh). 


Hai thằng thân thiết đến nỗi đi đâu cũng dính lấy nhau. Từ giặt giẻ, lau bảng, trực nhật, ăn sáng, ăn trưa, thậm chí đôi khi... đi vệ sinh cùng lúc. Bạn bè trìu mến gọi là "cặp đôi hoàn cảnh". Đùng một cái, thằng gầy có bạn gái. Dư luận xôn xao, các loại báo lá cải cấp lớp rộn ràng đưa tin về cuộc chia tay đình đám của hai nhân vật kể trên. Nhưng hầu như là chẳng có gì thay đổi... Thằng béo vẫn dính lấy thằng gầy mọi lúc mọi nơi, chỉ đơn giản là giờ đây, có thêm một cô gái đi cùng. Thằng gầy từ đợt có bạn gái, bắt đầu có vài thay đổi nho nhỏ: tăng cường học Toán, giảm thiểu số thời gian ngồi bên máy vi tính, và chịu khó tập lên xà... Thằng béo vẫn vậy, ăn nhiều hơn trước nhưng cũng đã manh nha nghĩ đến việc tập thể dục giảm cân. Có lẽ không còn gì để bàn nhiều, nếu một ngày thằng béo không đến bên thằng gầy, thỏ thẻ:

- Mày ơi, tao...thích bạn Chi lớp trưởng lớp C...
Sau tiếng hét thất thanh của thằng gầy, thì coi như là cả lớp A ấy đã biết chuyện. "Bác sĩ" Bách Khoa (đứa duy nhất trong lớp ấy dự định sẽ thi đại học khối B với ước mơ trở thành bác sĩ khoa sản) bắt bệnh thằng béo đầu tiên:
- Khổ! Thế thích bạn ý từ bao giờ? Lâu chưa? Triệu chứng như nào? Có nặng lắm không?
- Ờm... - Thằng béo đỏ mặt gãi đầu gãi tai.
Phan Linh tổ trưởng tổ hai cũng lóp ngóp bò xuống khu vực bàn cuối, rẽ đám đông chui vào, hỏi:
- Có biết bạn ấy sinh nhật ngày bao nhiêu không? Tớ xem cho một quẻ?
- Ờm... - Thằng béo nhăn mặt khổ sở.
Cả lớp nhộn nhịp hẳn, có tiếng cười khúc khích của mấy đứa con gái, tiếng hú hét phấn khích của bọn con trai, rồi thì mỗi người một câu làm thằng béo bị quay như chong chóng, áo sắp rách toạc vì hết bạn này kéo lại đến bạn kia giật. Âu cũng là mọi người lo cho cái việc "đại sự" của béo. Thằng gầy vội vã giải tán đám đông, sợ một chút nữa thôi thằng béo mà lăn ra ngất thì phải thuê xe cứu hộ giao thông đến di chuyển "nạn nhân" xuống phòng y tế mất. May mắn thay, vừa lúc chuông báo hiệu vào lớp vang lên, lớp trưởng kêu to:
- Cô giáo vào! Cô giáo vào!
Chẳng ai bảo ai, tất cả tự giác lao về chỗ ngồi giở sách giở vở, vẻ mặt đăm chiêu ra chiều suy nghĩ, kiểu đã ngồi như vậy từ rất lâu rồi. Đâu đó còn có tiếng bấm bút bi lạch tạch, khung cảnh lớp trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết...
Cô chủ nhiệm bước vào, hôm nay cô làm tóc mới. Lớp lại nhao lên:
- Cô ơi tóc mới đẹp quá ạ...!
Cô nhoẻn miệng cười thật tươi, nụ cười mà nếu Leonardo Da Vinci sống lại chắc sẽ chọn cô để vẽ chân dung đặc tả chứ không phải nàng Mona Lisa.
- Cảm ơn các em. Chúng ta vẫn kiểm tra bài cũ như bình thường!
- Zờiiiii eiiiiiiii...!
Cả lớp dài giọng ngao ngán, vài đứa úp mặt xuống bàn, vài đứa vồ lấy quyển vở cố nhồi nhét thêm mấy chữ vào đầu, vài đứa đưa tay làm dấu thánh giá...
Cô giáo đưa cây bút dò qua "sổ sinh tử", mấy thằng chưa học bài lầm rầm khấn:
- Cầu trời cho con thoát lần này, con xin hứa từ nay sẽ...
Hòa cùng không khí hồi hộp đến nghẹt thở của cả lớp, thằng béo kéo tay thằng gầy:
- Ê, theo mày tao phải làm sao để tiếp cận bạn ý bây giờ?
Thằng gầy chưa kịp trả lời, giọng cô giáo đã cất lên đầy tình thương mến:
- Mời bạn Vương Tùng Dương lên bảng.
Thằng béo giật bắn mình, tự hỏi không biết sáng nay ra khỏi cửa bước chân trái hay chân phải... Cả lớp tự nhiên vỗ tay rào rào. Thằng gầy thở dài đầy xót xa:
- Ăn ở cả đấy...
Tan học, thằng gầy chạy theo dúi vào tay thằng béo mẩu giấy nhỏ nhỏ. Thằng béo trố mắt:
- Gì đấy? Tỏ tình với tao à? Giờ thì đã quá trễ...
Thằng gầy ấn đầu thằng béo, vẻ mặt nghiêm trọng:
- Hoang tưởng! Tao giỏi cực. Đây là số điện thoại và facebook của bạn Chi, tao đã phải vượt qua muôn vàn gian nan hiểm trở để mang nó về cho mày đấy.
Thằng béo cảm động, mắt long lanh, ngân ngấn nước:
- Không biết cảm ơn mày thế nào cho đủ nữa ...
Vừa nói vừa chấm nước mắt, quệt nước mũi lau vào áo thằng gầy. Thằng gầy xoay người né một cách điệu nghệ, mồm toe toét:
- Đơn giản, mởi tao bữa trưa nay. À mà, làm trận DotA không?
Thằng béo vẫn như đang "bay trong đêm pháo hoa", gật đầu lia lịa:
- Nhận luôn! Nhận luôn!

+++

Tối, thằng gầy quấn chăn nằm đọc Conan, một tay cầm quyển truyện, một tay nhoay nhoáy nhắn tin với bạn gái: "Ừ. Anh làm làm đến bài 6 rồi, nhưng vẫn chưa ra kết quả. Nói chung bài này ly kì lắm em ạ". Thì đột nhiên chuông điện thoại reo, thằng béo gọi, lắp ba lắp bắp như vừa bị bắt cóc tống tiền:
- Mày...mày ơi...bạn Chi accept facebook tao rồi. Mừng rơi nước mắt...
Thằng gầy tủm tỉm:
- Thế đã nói chuyện gì với nhau chưa?
- Tao bảo là "Cảm ơn vì đã kết bạn với tớ".
- Sến thế! - Thằng gầy phá lên cười - Xong nó trả lời thế nào?
- Offline luôn mày ạ...
Thằng gầy ôm bụng lăn từ đầu giường đến cuối giường:
- Ôi trời ơi! Số mày đúng số con mực mà, lận đận thế là cùng.
Thằng béo khịt khịt mũi:
- Tao còn chưa nghĩ được sẽ nói cái gì tiếp theo đây.
- Ừ, vậy nghĩ tiếp đi. - Thằng gầy vẫn không rời mắt khỏi quyển truyện.
Thằng béo gắt lên như sắp khóc:
- Tao mà nghĩ được tao đã không gọi cho mày! Giờ phải bắt đầu câu chuyện như thế nào?
Thằng gầy lật sang trang tiếp theo, trầm ngâm suy nghĩ:
- Ờ thì...ví dụ như là "Cậu có thích ăn rau muống không? Bố cậu thích ăn rau muống không? Mẹ cậu thích ăn rau muống không? Cậu có anh trai không? Anh cậu thích ăn rau muống không?"... 
- Đang nghiêm túc mà! - Thằng béo nhăn nhó.
- Tao đùa mày làm gì? Đấy là thể hiện sự quan tâm của mình đến sức khỏe của bạn ý và toàn thể gia đình, lại chẳng cảm động khóc thét lên ấy chứ.
Chợt thằng béo kêu lên đầy phấn khích:
- Mày ơi bạn ý trả lời tin nhắn của tao rồi!!!
- Sao? Sao? - Thằng gầy ngồi bật dậy.
- Bạn ấy nói là "Có gì đâu. Cậu học lớp A phải không? Tên gì nhỉ?".
- Thế mày đáp như nào? 
- Tao bảo "Tớ tên Dương".
- Thế thôi à?
- Ừ.
- Ôi cái thằng đần...! Tấn công đi chứ.
- Vừa mới quen ai lại thế... Thôi tao chúc bạn ý ngủ ngon nhé? Chẳng biết nói gì nữa.
Thằng gầy quát:
- Đầu đất! Bạn ấy đã thoải mái vậy rồi thì cứ bình thường đi. Đừng để bạn ý hỏi trước, mày phải chủ động mở đầu câu chuyện chứ. Ví dụ như "Cậu thích ăn rau gì?"...
- Tao vặn mày ra bây giờ! - Thằng béo nổi khùng. - Mà chỉ có bạn ý hỏi tao chứ tao làm gì dám hỏi bạn ý...
- Ầy... Mày phải hỏi trước thì mới có cái để nói chứ. Với lại nó là con gái, làm sao nhảy bổ vào bắt chuyện mày được.
Thằng béo khổ sở:
- Hỏi cái gì bây giờ?
- Nghĩ đi! Xem có chủ đề gì hay, như rau chẳng hạn...
Thằng béo gầm lên:
- Lẩu rau thì tao thích, còn rau luộc thì không!!!
Thằng gầy vẫn nhăn nhở:
- Ừ thì đấy! "Cậu có thích ăn rau luộc, xào, hấp...các kiểu không?".
Thằng béo phát cáu, tắt máy nhét xuống gối, và úp một cái gối khác lên mặt để "giảm thanh".
- Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!

+++

Lại một ngày mới bắt đầu. Thằng béo dắt xe ra khỏi cửa, thận trọng bước chân phải ra trước rồi mới bước chân trái theo sau. Nó sợ gặp phải mấy chuyện "quái thai" như ngày hôm qua. Đi được một đoạn, chợt nhận ra thằng gầy đang đứng cùng cô bạn gái bên đường, hai đứa nó đưa nhau đi ăn sáng, như người lớn! Thằng béo bỗng chạnh lòng, nó tưởng tượng cũng sẽ có lúc, sau yên xe nó là Chi cười tươi rói, tay cầm bịch Donut và hộp sữa vị dâu nó mua cho, mỗi sáng đến trường... Đang suy nghĩ mông lung, bỗng nó giật mình. Trước mặt nó là Chi, đang khổ sở với cái xe đạp tuột xích. Nó thấy hai bàn tay bạn ấy dính đầy dầu mỡ lem nhem và khuôn mặt thì như sắp khóc, cũng phải, chỉ còn mười phút nữa là vào lớp mà đường thì còn khá là xa. Phải mất gần một phút phân vân, thằng béo mới dám đạp xe đến gần Chi, rụt rè:
- Ấy ơi, để tớ làm cho...
Chi ngẩng lên, nhíu mày nhìn nó rồi reo to:
- Ấy là "Combat Yaphets" phải không?
- Ừ ừ... - Nó gật đầu mừng rỡ.
Chi cười toe toét, khoe cả má lúm xinh xinh:
- Hôm qua tớ xem avatar facebook của ấy nên ấn tượng ngay. Mỗi tội quên mất tên thật.
Mặt thằng béo ngắn tũn lại. Nó thấy trong lòng có chút tủi thân không hề nhẹ: "Buồn cười, tên mình thì không nhớ, tên facebook mình thì phát âm chuẩn thế!". 
Nó nhặt một cái que gỗ, cẩn thận nâng sợi xích, đẩy vào bánh răng rồi quay bàn đạp một vòng, lúi húi một lát cũng xong. Nó đứng lên, vẻ mặt rạng ngời của người chiến thắng:
- Được rồi đấy - Nó ấp úng - À mà, tớ tên là Dương...
Chi gật đầu, nhoẻn miệng:
- Tớ nhớ rồi. Cảm ơn Dương!
Quãng đường đến trường như ngắn lại, nó đã kịp nói với Chi rất nhiều chuyện, cực kì tự nhiên và vui vẻ, chứ không phải dùng đến "bài thuốc rau gia truyền" của thằng gầy. Nó thấy Chi đáng yêu hơn nó nghĩ rất nhiều. Vừa kịp gửi xe thì chuông vào lớp kêu ầm ĩ. Thằng béo bùi ngùi chia tay Linh Chi ở hành lang tầng 1, rồi dồn hết công lực phóng như bay lên tầng 4. Nó đang băn khoăn không biết có nên kiến nghị nhà trường vì việc xếp phòng học rất "lung tung" hay không, rõ ràng là đáng lẽ các lớp 12 thì phải được nằm cùng một dãy! Vừa "an tọa" chưa được vài giây, đã thấy thằng gầy quay sang bắn tỉa:
- Sáng ra bị ma nó đuổi à? Chạy thở còn không ra hơi vậy mày?
- Không. - Thằng béo vừa thở, vừa cười ngây dại - Tao vừa đi cùng Chi đến trường đấy. 
Thằng gầy phẩy tay khinh khỉnh:
- Chú cứ đùa anh.
- Tao thề! - Thằng béo nghiêm mặt.
Thằng gầy tròn xoe mắt, há hốc mồm:
- Mày hỏi nó "thích ăn rau gì" thật à?
- Không! Từ từ tao kể cho...

+++

Chiều được nghỉ học thêm, thằng béo sung sướng tận hưởng một ngày trời lạnh có nắng đẹp bằng cách...nằm lì trong phòng online. Chủ yếu là nó đợi nick Linh Chi sáng... Trong lúc ấy, nó tranh thủ ra vào mấy forum công nghệ, share vài cái ảnh hài nó tâm đắc, xem hết mấy giải đấu League of Legends trên Youtube và luôn tay ấn F5 trang chủ facebook... bên cạnh là cốc cacao đầy ụ, nghi ngút khói. 
Rồi thì Chi cũng chịu online. Tim nó đập rộn ràng, tay nó bỗng run bần bât. Đầu nó bắt đầu ong lên vì những ý nghĩ: "Mình sẽ nói gì trước bây giờ". Thì đột nhiên, nick Chi sáng nhấp nháy trên màn hình:
- Chào Dương!
Thằng béo giật bắn mình, mười ngón tay bấn loạn, type sai lung tung mãi mới được câu hoàn chỉnh:
- Đã nhớ tên tớ rồi cơ à?
- Tớ không tệ đến mức ấy đâu.
- Hôm nay lớp Chi cũng được nghỉ học thêm à?
Và rồi thằng béo đã có cả một buổi chiều với "trái tim không ngủ yên", đắm chìm trong hạnh phúc giản đơn, cốc cacao đã cạn từ lúc nào nó cũng chẳng hay...

+++

Những mẩu hội thoại của thằng béo với Linh Chi ngày qua ngày càng thêm dài, và đầy ắp tiếng cười. Nó thích nghe Chi kể về cuộc sống, gia đình, bạn bè của cô ấy, toàn những điều thú vị. Chi tham gia nhiều hoạt động hơn nó nghĩ, vô cùng năng nổ và hoạt bát. Chẳng cần nhìn thấy, nó cũng cảm nhận được ánh hào quang xung quanh cô bạn này lớn như thế nào. Nó tự nhận thấy so với Chi, cuộc sống của nó quá nhàm chán, tẻ nhạt. Và bi quan hơn một chút, nó thấy mình có phần...vô dụng. Nó đã không còn hay "cặp kè" với thằng gầy mọi lúc mọi nơi, nó hiểu thằng bạn nó cần có những lúc riêng tư, nó quyết định hát tặng thằng gầy bài "Tìm lại bầu trời" mỗi ngày ít nhất một lần trước giờ vào lớp, nhấn mạnh đoạn "anh xin lỗi, vì đã cướp mất khoảng trời của em, nhưng có người sẽ cho em lại một bầu trời...". Thằng gầy phì cười, hất hàm hỏi nó:
- Chuyện mày với Chi đến đâu rồi?
Cắm cúi vào cái điện thoại nhắn tin chúc Chi buổi sáng tốt lành, nó trả lời một cách miễn cưỡng:
- Ờ, tính từ Hà Nội đổ vào thì đến đoạn Nghệ An, Thanh Hóa gì đó...
- Điên à?
- Không. Mày hỏi thế thì tao trả lời thế. Ai đo được đến đâu...
Thằng gầy ôm đầu, vẻ bất lực:
- Trời ơi! Vậy là vẫn nói chuyện đều và tiến triển tốt?
Thằng béo đần ra:
- Ừ. Vẫn đều như cơm ăn ba bữa quần áo mặc cả ngày.
- Nói những chuyện gì?
- Học hành, gia đình, tương lai, kinh tế, thể thao, xã hội, chó mèo...
- Vậy mày định bao giờ mới thổ lộ?
Thằng béo xị mặt:
- Tao ngại lắm, hay mày nói hộ tao?
- Thế nó đồng ý thì tao yêu hộ mày luôn được không?
Thằng béo lườm:
- Cũng được, nếu thật sự muốn thì để tao nói trước với bạn gái mày.
- Ấy tao đùa! - Thằng gầy vội vã xua tay, cười trừ.
Thằng béo lại thở dài thườn thượt.
- Mà tao buồn lắm mày ạ, mấy lần gặp dưới căng-tin, tao mua sữa cho bạn ấy toàn từ chối thôi. Người thì xanh lét như cái lá nhưng cứ ăn uống gì cũng phân vân sợ béo. Tao chẳng hiểu bọn con gái bây giờ nghĩ gì...
- Sao mày không mua cho tao?
- Liên quan thế?
- Tao cũng gầy này - Thằng gầy chớp chớp mắt, cười gian xảo.
- Mày thôi đi, lúc nào cũng nhăn nhở! - Thằng béo gắt.
Thằng gầy nín cười, nghiêm mặt, hạ giọng xuống mấy tông liền:
- Ừ thì không đùa nữa. Vậy tuần sau là Valentine, nhân dịp ấy đi mua hoa mà bày tỏ.
Thằng béo gãi đầu gãi tai:
- Hoa thì...bao nhiêu bông? Mà hoa gì bây giờ mày nhỉ?
- Ờ...khoảng chục bông, đồng tiền hay dâm bụt gì cũng được...
- Mày lại muốn ăn đòn đúng không? - Thằng béo gườm gườm.
Thằng gầy nhếch mép:
- Hoa hoét quan trọng gì, quan trọng là mày có dám nói với bạn ấy tình cảm của mày hay không? Tao thấy mày với Chi thân thiết đã lâu, mà cũng lớp 12 rồi. Mày suy nghĩ kĩ đi nhé, thời gian chẳng còn bao nhiêu đâu... 
Thằng gầy vỗ vỗ vai thằng béo, rồi đứng lên đi ra ngoài, bỏ lại thằng béo với đống suy nghĩ ngổn ngang. Tự dưng thằng béo thấy sợ. "Lớp 12 rồi"! Nghĩa là cơ hội của nó không còn nhiều, có thể sau khi ra trường, nó sẽ không có lí do để gặp Chi nữa. Đúng ra là nó không dám. Nhưng nếu nói ra và bị từ chối, thì liệu nó và Chi có thể tiếp tục làm bạn nữa không? Hoặc nếu lí do từ chối của Chi là vì nó... "quá béo", thì liệu nó sẽ mất bao nhiêu thời gian để vượt qua "cú shock đầu đời" này? Hay chẳng may, Chi lại bảo "ấy rất tốt nhưng tớ rất tiếc, bấy lâu nay tớ chỉ coi ấy là... chị (như mấy đứa con gái bây giờ hay đùa)", thì liệu sau đó nó có đi tự tử không? Nếu nó tự tử, thì liệu Chi có hối hận vì đã phũ phàng với nó hay không? Mà nếu hối hận thì chẳng biết cô ấy sẽ khóc hay buồn không? Nó thì đương nhiên là chẳng muốn để Chi phải buồn... Cứ thế, cứ thế... thằng béo chìm vào những băn khoăn vớ vẩn, tờ giấy nháp trước mặt nó đầy những nét mực nguệch ngoạc trong nỗi lo sợ vô hình...

Thời gian thì đương nhiên vẫn cứ trôi, và ngày ấy rồi cũng phải đến. Thằng béo đã có nguyên một đêm 13 tháng 2 thức trắng. Nó đi đi lại lại trước gương, tập cười, tập nói, rồi lại đưa mắt nhìn bó hồng đỏ thắm đang nằm ngoan ngoãn trên bàn đầy hi vọng. Nó định gọi cho thằng gầy chia sẻ cảm xúc, nhưng rồi lại thôi. Nó sợ thằng gầy sẽ cười nó, dạo này thằng gầy hay trêu nó là "anh béo đa cảm thích lảm nhảm một mình", điều đó làm nó bị ám ảnh khủng khiếp (đã béo lại còn hâm thì không đứa nào dám đâm vào định mệnh mất)... Sáng 14, nó vẫn đến lớp bình thường, vẫn xung phong đi xin phấn cho cô dạy Địa để được có dịp chạy xuống tầng 1, vào lớp 12C, mắt thì nhất quyết phải liếc qua bàn 3 dãy giữa vài giây rồi cười một cái... Chiều, nó mở tủ lục bộ quần áo đẹp nhất chưa dám mặc một lần để dành cho một dịp thật đặc biệt, hẳn là hàng xách tay Canada còn chưa dứt mác... Nó chợt bật cười vô thức, nhận ra mình đang quá điệu đà so với quy định. Rồi nó vơ lấy cặp, xỏ giày, dắt xe, không quên cài bó hoa còn long lanh nước vào thanh ngang phía trước xe thật nhẹ nhàng và cẩn trọng. Cả khu phố như đổ dồn mọi ánh nhìn vào nó - thằng béo đầu cua, giày Nike, áo Crooks Castles, xe địa hình đen và hoa hồng đỏ. Nó biết, có lẽ hơi dị nhưng...tầm này thì chẳng có gì quan trọng bằng cảm xúc của nó. Nó chọn chỗ ngồi khuất nhất trong quán đồ fast food gần cổng trường. Lớp Chi sẽ tan học vào lúc 7h tối và nó còn hơn một tiếng đồng hồ nữa ngồi đợi. Nó định khi mọi người về hết, sẽ gọi Chi ra một góc và nói hết những điều bấy lâu nay làm trái tim nó hành hạ tả tơi khối óc... Xác định luôn dù Chi có đồng ý hay không thì nó cũng sẽ chấp nhận, quan trọng là nó có thể nói được hết những tình cảm cất giữ trong lòng, nó sợ giữ lâu hơn thì những đó sẽ còn nặng hơn cả trọng lượng cơ thể nó lúc này.
 Trời tối rất nhanh vì đang còn là mùa lạnh, nhưng trong lòng thằng béo thì nóng hơn lửa đốt. Bó hồng nằm trên bàn, cạnh 2 đĩa nem rán xếp chồng lên nhau và hộp cacao cạn cả đáy - một vài cánh đã hơi rũ xuống vì lạnh, vì thiếu nước. Thằng béo sốt ruột cứ 2 phút lại nhìn đồng hồ một lần, cho đến lúc con phố đã lác đác lên đèn...
Cổng trường lúc này la liệt người và xe, không theo một lối quy hoạch nào hết. Các bậc phụ huynh tranh thủ đứng đàm đạo với nhau:
- Con My nhà em năm nay phải cho thi Kinh tế quốc dân, không đỗ thì học cao đẳng Ngân hàng cũng được!
- Ôi giời, thằng Trung nhà chị cả họ vận động đi thi Y, nhưng nếu chẳng may trượt là nhà chị có ngay một suất vào trung cấp Dược rồi...
Thằng béo bỗng bần thần, còn hơn hai tháng nữa thôi là nó cũng phải bắt tay vào làm hồ sơ thi đại học, thế mà hình như nó chưa chuẩn bị gì cả, bố mẹ cũng chẳng bao giờ hỏi nó về dự định tương lai... Chợt nó thấy chạnh lòng khủng khiếp...
Đúng 7 giờ, tiếng chuông báo hiệu vang lên, học sinh từ các lớp ùa ra như đàn ong vỡ tổ. Cũng phải thông cảm thôi, sau 3 ca học cật lực cộng với trời lạnh, và đói...thì chẳng em nào muốn bình tĩnh bước đi để rồi chưa kịp ăn hết bát cơm đã phải chuẩn bị học thêm gia sư ca 4...
Thằng béo thấy tim đập thình thịch như trống múa Lân, nó vội vã trả tiền nước rồi đứng dậy. Vừa bước ra khỏi cửa quán fast food, thằng béo bỗng điếng người, sững sờ...
Linh Chi xinh rạng rỡ, tóc mới, áo mới...nụ cười sáng ngời... Nó tưởng mình đã tắt thở chết lâm sàng khi Chi đưa tay chào nó. Đột ngột, Chi đổi hướng tốc biến nhanh như cơ động, trèo ngay lên sau xe một anh đẹp trai chân dài, dễ phải đến mét tám. Lòng thằng béo quặn thắt tựa cơn đau ruột thừa lúc Chi đút tay vào túi áo khoác anh đẹp trai, và tựa cằm vào vai anh ấy... Chiếc xe vọt ga phóng đi, bó hồng trên tay thằng béo rơi "phịch" xuống đất phũ phàng, lần đầu tiên trong đời nó nếm trải cảm giác "thất tình".
Lần đầu tiên trong đời nó biết cảm giác "tan nát con tim".
Lần đầu tiên trong đời nó hiểu cảm giác bị hất từ trên cao xuống với một lực lớn hơn hoặc bằng 4.000.000.000 Newton.
Bỗng thằng béo thấy lòng thật chênh vênh, hụt hẫng...
Bỗng thằng béo thấy mọi hy vọng trong đầu sụp đổ...
Kiểu như:
"Bạn đã tiếp cận thành công đối tượng"
"Bạn đã nói chuyện rất vui vẻ với đối tượng"
"Bạn vừa làm đối tượng cười"
"Bạn đã xuất hiện trong tâm trí của đối tượng nhiều hơn một lần mỗi ngày"
"Bạn chỉ còn một bước cuối: thổ lộ cùng đối tượng"
"Anh đẹp trai vừa chấm dứt chuỗi chiến công của bạn"
Xong trận.
Năm phút sau... không, thật ra là gần sáu phút. Thằng béo mất sáu phút để định thần mọi chuyện và điều hòa nhịp tim. Nó đờ đẫn dắt xe ra về, bộ dạng thảm thương vô cùng đối lập hoàn toàn với hình ảnh chói lòa cách đó chỉ vài tiếng trước...

+++


Thằng gầy gọi đến cuộc thứ năm, thằng béo mới nhấc máy, cất giọng thều thào như người ốm:
- Gì mày?
- Mày gặp Chi chưa?
- Tao...
Chưa đợi thằng béo nói hết câu, thằng gầy gần như quát lên bực tức:
- Khỉ gió! Tao vừa thấy nó đi với thằng nào đầu xanh đầu đỏ ngoài đường kìa, dẫn nhau vào Choco Candy mày ạ, chắc định tự làm bánh tặng nhau. Sến súa kinh dị không văn nào tả được!!!
- Sao mày biết đầu xanh đầu đỏ?
Thằng gầy ngập ngừng:
- Ờ thì...tao đoán thế. Nó đội mũ bảo hiểm tao có thấy gì đâu. Nhưng mà nhìn cái mặt lấc cấc, chẳng lẽ tao lại lao ra tọi cho mấy phát.
Thằng béo vội can ngăn, giọng buồn thiu:
- Thôi mày! Người ta đi với ai làm sao mình cấm được... Có là gì của nhau đâu...
Thằng gầy ái ngại:
- Ừ nhỉ... Nhưng mà...
Thấy thằng béo im im, thằng gầy nói tiếp:
- Này, mày khóc đấy à?
Thằng béo miệng cười méo xệch:
- Ư hư..., tao làm sao phải khóc? Coi như là người đi thay của...
- Thế trước đây mày chưa bao giờ hỏi về chuyện tình cảm của Chi à?
- Thì tao thấy vẫn để trạng thái độc thân trên facebook, ai mà biết được.
- Ngu! Quá ngu! Mày có biết 70% những gì người ta thể hiện trên facebook chỉ là giả dối hay không? Có những đứa trên facebook nhìn như hàng hiệu chính hãng, ngoài đời gặp chẳng khác hàng thùng chợ Đông Tác - Kim Liên đấy!
- Thôi đủ rồi!!! - Thằng béo làu bàu, đập đầu bồm bộp vào gối - Có thương tao thì qua nhà tao luôn đi.
- Làm gì? - Thằng gầy ngạc nhiên.
- Nhậu!

+++ 

Bữa nhậu hoành tráng tại nhà thằng béo lúc 8 giờ tối.
Có cả bạn gái thằng gầy. Đôi ấy coi như làm việc thiện, hy sinh ngày lễ Tình yêu tình ót, ngồi im ngoan ngoãn nghe thằng béo kể lể, thỉnh thoảng gật gù, vẻ cảm thông sâu sắc. Bạn gái thằng gầy tỏ ra là một cô nàng cực kì đảm đang, xé mực khô nhanh thoăn thoắt, rót Coca không để rớt giọt nào. Thằng béo dúi cốc Coca vào tay thằng gầy, giọng lè nhè:
- Uống đi mày! Uống! Không say không về!
Thằng gầy gạt ra, mắng:
- Thằng này sao thế? Mày ngộ độc khí gas à? Cứ bình tĩnh đi chuyện gì cũng có cách giải quyết, biến nào mà chả hóa được.
Thằng béo ngửa mặt lên trời cười hềnh hệch:
- Chịu thôi, giờ tao chẳng muốn nghĩ gì nữa. Phận bèo trôi, đến đâu thì đến...
Bạn gái thằng gầy cũng chen vào cho vui câu chuyện:
- Tớ học thêm cùng lớp Linh Chi, mà đây là lần đầu tiên nghe chuyện bạn ấy có người yêu đấy. Bình thường Chi lên án khá là kịch liệt những đứa con gái mà chọn người yêu chỉ vì nhà giàu, xe đẹp.
Thằng gầy chợt quay sang, hỏi:
- Thế em nghĩ sao về những đứa con gái đó?
Cô nàng nhăn mặt:
- Em thì không quan trọng mấy đâu, chỉ cần đẹp trai như anh, học giỏi như anh, tâm lí như anh, chiều chuộng như anh, thì bước xuống từ xe hơi với đôi tổ ong rách là em cũng mãn nguyện lắm rồi.
Xong hai đứa nó chí chóe nhau, cười khúc khích. Thằng béo quay mặt, bĩu môi, lòng đầy ghen tức. Đấy! Bi kịch lớn nhất của một thằng cô đơn không phải là không có người thương, mà là phải ngồi cạnh hai đứa yêu nhau và xem chúng nó đóng phim Hàn Quốc...

+++
Mùa lạnh giá rồi cũng trôi qua...
Thằng béo đã mất một khoảng thời gian kha khá để lành lại vết thương lòng. Thật may, vết thương không sâu nên chưa ảnh hưởng đến thần kinh cũng như tính mạng của con bệnh. Đó cũng là lần cuối nó nói chuyện với Linh Chi. Sau cú sốc tình, thằng béo bỏ game, bỏ mạng xã hội (nói vậy cho có vẻ quyết tâm chứ thực ra nó bỏ game để chơi game khác, bỏ facebook chuyển qua dùng Twitter). Chẳng biết phải làm gì, thôi thì đành đâm đầu vào học. Thằng gầy lúc nào cũng động viên, an ủi: "Mày cố lên, nghe tao. Lao động chăm chỉ, học tập hăng say, vận may sẽ đến". Thằng béo gật gù cảm kích, tựa vai thằng gầy khóc, nước mũi nước dãi bôi đầy áo bạn, nồng nàn tình đồng môn...
Hồ sơ đại học đã xong, thằng béo thấy tâm hồn khoan khoái lắm... Nó mạnh dạn đăng kí một trường có số điểm khá cao và cũng thuộc dạng danh giá bậc nhất Hà thành. Hôm nay là buổi cuối cùng của nó trong chuỗi ngày học chương trình chính thức tại trường, sang tuần sau toàn trường tổng kết, khối 12 bắt đầu lao vào ôn thi tốt nghiệp. Lòng nó lại dạt dào những áng thơ văn khiến đôi mắt nó bỗng cay xè như muốn khóc. Ba năm với đủ thứ kỉ niệm, đủ vị chua cay mặn ngọt, đủ những người bạn, đủ những cung bậc cảm xúc mà có lẽ sau này và mãi mãi nó không bao giờ quên được. Nó vẫn đau đáu nhìn về phòng học cuối cùng hành lang tầng một, bàn thứ 3 cạnh cửa sổ, cô gái ấy - đang nghiêng nghiêng đầu đọc sách, những lọn tóc vương trên gò má bầu bĩnh vẫn làm tim nó xốn xang. Chợt, thằng gầy từ đâu chạy tới, vỗ vai nó hồ hởi:
- Biết tin gì chưa?
- Chưa - Mặt thằng béo đần ra.
- Đương nhiên rồi, tao chưa nói mày biết làm sao được! - Thằng gầy cười sằng sặc.
Thằng béo dứ dứ nắm đấm:
- Nói nhanh.
- Ờm - Thằng gầy mặt đầy rạng rỡ - Kì này mày tiến bộ lắm, được học sinh giỏi, mà điểm cao kéo cả kì trước được học sinh giỏi cả năm luôn.
- Thật hả? - Thằng béo mừng mừng tủi tủi, nước mắt trực trào dâng vì sung sướng.
- Ừ! Chúc mừng mày - Thằng gầy bắt tay thằng béo, nháy mắt - Không biết họp phụ huynh lần này bố mày có phải kê thêm cục gạch ngồi cho nó cao hẳn hơn các bậc phụ huynh khác hay không...
Hai thằng cười nghiêng ngả, thằng béo ấn đầu thằng gầy đầy tình thương mến. Bỗng thằng gầy nghiêm mặt, thỏ thẻ:
- Mà này, tao có chuyện muốn nói với mày...
- Chuyện gì nói đi, đừng làm bộ mặt như chú bộ đội chụp ảnh 3x4 thế, tao sợ lắm...
Thằng gầy chậm rãi:
- Thực ra, Linh Chi chưa bao giờ có người yêu...

+++

Ghế đá dưới gốc bàng già cỗi trong sân trường chỉ có 2 đứa nó. Thằng béo - và Linh Chi.
- Khánh còi bảo là ấy có chuyện muốn nói với tớ hả...? - Chi mở lời trước, mặt cô nàng cúi gằm, đỏ ửng.
- Thế...- Thằng béo ấp úng - Cái anh cao cao mà đến trường đón ấy hôm Valentine, không phải là người yêu ấy hả?
- Không! Là anh trai tớ.
- Sao ấy chưa bao giờ nói là mình có anh trai?
- Thì có hỏi đâu mà nói! - Giọng Chi giận dỗi.
- Ồ... - Thằng béo bỗng ngây ra.
- Anh tớ học trong Sài Gòn, đợt ấy về Hà Nội đi thực tập tại công ty mẹ tớ nên chiều nào mẹ cũng giao nhiệm vụ đi đón em... Mà cái hôm Valentine, phải đi cùng để làm chocolate tặng người yêu ông ý...
Hai đứa cùng lặng im. 
Một lát sau, Chi mới ngập ngừng:
- Hôm ấy làm giúp anh xong, tớ cũng làm một miếng nho nhỏ, định là sẽ ăn chung cùng ai đó... Nhưng mà tối hôm ấy đợi mãi người ta không gọi, hôm sau thì người ta tránh mặt...
Thằng béo đan hai tay vào nhau, vặn vẹo một cách khổ sở:
- Tại tớ... Tớ cũng chẳng biết sao lại thế nữa...
- Mà thôi! - Chi cười toe toét - Không nhắc chuyện cũ nữa. Mọi ân oán coi như hóa giải nhé!
Thằng béo đột nhiên cảm thấy thất thế hoàn toàn trước đối thủ quá mạnh. Được lời như cởi tấm lòng, nó gật đầu lia lịa, cũng bởi Chi nhìn mặt béo tội nghiệp,  sợ nói thêm câu nữa nó lại ôm đầu khóc rưng rức nên Chi tha, thôi không chơi trò "đay nghiến". 
Chi rút trong balo một cây kẹo vị dâu, đưa cho béo:
- Này, tặng. Mừng vì danh hiệu học sinh giỏi của ấy, mừng vì sự trở lại ngoạn mục của tớ, mừng vì chuyện chúng mình chính thức sang trang mới...
- Ơ! - Thằng béo giật mình - Có nghĩa là?
Chi xua tay, cười khúc khích:
- Ôi thôi đừng giả vờ ngạc nhiên thế đi, biết rồi còn ra cái vẻ...
Sân trường như bừng nắng, có tiếng thằng gầy từ tầng 4 vọng xuống thiết tha, và cả lớp A ùa ra hưởng ứng:
- Chết nhé béo ơi!!!
Ừ, đó là lần đầu thằng béo nắm tay một cô gái, và trong đầu nó lúc này là một bản tình ca...

13.02.2014
-Shino-

Vài lời loằng ngoằng:

Chào các bạn! Đây là một câu truyen ngan gần như có thật. Phần lớn hội thoại là do mình đọc trộm inbox của em trai rồi chắt lọc, vì vậy em trai mình có thể nói là đồng tác giả =))) Tuy nhiên diễn biến sự thật thì không giống trong truyện, vì vậy các bạn đừng mất công tìm hiểu :3 Đây là món quà Valentine mình dành tặng cho các bạn, cả FA và đang có gấu. Bạn đầu mình đã viết một cái kết hơi bị u ám, nhưng rồi mình nghĩ lại. Tình yêu là thứ luôn xứng đáng được có một cơ hội cho bất kì ai, dù bạn béo hay gầy, xinh hay xấu. Chỉ cần bạn tin và chờ đợi - nó sẽ đến! Hãy nhìn vào những điều tích cực trong cuộc sống, bạn càng nghĩ nhiều về cái gì, cái đó sẽ đến với bạn, không cần biết xấu hay tốt. Nên là mình khuyến khích các bạn nên mộng mơ, hoang tưởng...ở mức vừa phải! Điên một chút không sao đâu, như vậy mới làm được những điều chưa ai dám làm ;)
Nhân tiện, mình đã viết cái này trong khi đang nghe "Như một bản tình ca" của Rica, bạn mình ;) Cảm ơn bạn ấy vì nguồn cảm hứng!
Một lần nữa chúc các bạn mùa Valentine ấm áp. Mình đang rất yêu đời nên mình sẽ sớm có người yêu đẹp trai thôi!!! xD =))))))))))))

Nguồn: http://blogtruyentm.blogspot.com/2014/07/nhu-mot-ban-tinh-ca-shino.html Để lại nguồn gắn link bài viết nếu bạn muốn sử dụng lại nội dung của mình nhé !

Đừng Quên: Nhấn LIKEChia Sẻ để ủng hộ mình nếu bài viết có ích nhé !

Chủ Nhật, 27 tháng 7, 2014

Chuyện tình hai người điên

(1 câu chuyện thấm đầy nước mắt, đầy cảm động và nói lên được cái thực tại của xã hội )
Có 1 câu chuyện về tình yêu mà nhân vật chính là 2 người điên qua câu truyện ngắn. Người con trai chỉ biết nói những lời điên rồ, còn người con gái thì chỉ biết dùng đôi mắt vô hồn nhìn người con trai, và cười, một nụ cười của một người điên.


Hai người trước đây không quen biết, một người ở phương Nam, một người ở phương Bắc. Gia đình của 2 người đều nguyền rủa 2 người là điên, và đuổi 2 người 2 khỏi nhà, làm 2 người phải lưu lạc bốn phương. Người con trai từ phương Nam đi về phương Bắc, còn người con gái đi từ phương Bắc về phương Nam. Người con trai trước đây không điên, nhưng trong lúc đang ở công trường thi công bị gạch rơi trúng đầu, nên sinh ra điên. Còn người con gái trước đây cũng không hề điên, trước đây thi đại học người con gái đỗ thủ khoa, nhưng rồi tên của cô trên bảng vàng bị một người có tiền tráo đổi. Và từ đó người con gái không nói lời nào nữa, và cũng không đếm xỉa đến bố mẹ, về sau sinh ra bị điên.

Không biết đã lưu lạc bao lâu màquần áo của người con trai bẩn thỉu đến mức không thể chấp nhận đc, giày thì rách đến nỗi không thể rách hơn nữa, để lộ ra cả những ngón chân bầm tím. Còn chiếc áo màu hồng mà người con gái mặc cũng không thể gọi là màu hồng được nữa, phải gọi là màu xám thì đúng hơn.Trên mái tóc rối tung còn có những sợi cỏ khô. Nhưng mặt người con gái vẫn trắng, và trắng một cách thần kỳ, trên tay cầm 1 chai nước khoáng, vừa nhìn người qua đường vừa đờ đẫn cười. Hai người gặp nhau trong một buổi hoàng hôn, khi mà cả 2 người đều phát hiện trong thùng rác có 1 cái bánh bao đã mốc meo.

Cả 2 cùng nhảy vào lấy miếng bánh và va đầu vào nhau. Ngườicon trai trợn mắt nhìn người con gái một cách thù hằn, còn người con gái thì nhìn người con trai đờ đẫn cười. Cuối cùng thì kẻ thắng lợi là người con trai, người con trai đã cướp được miếng bánh, mở to đôi môi đen sì gặm miếng bánh 1 miếng, còn người con gái vẫn đứng yên, chỉ đờ đẫn nhìn người con trai và cười. Người con trai nhìn người con gái, và trong mắt người con trai không có chút gì gọi là động lòng. Người con gái vẫn đờ đẫn nhìn người con trai, từ trong miệng ko ngớt phát ra những tiếng thèm thuồng miếng bánh. Người con trai dừng việc ăn lại, bắt đầu nhìn người con gái, đờ đẫn nhìn, 2 người cứ nhìn nhau như vậy, người con trai ko biểu lộ chút tình cảm nào, người con gái điên điên cười. Người con trai bất ngờ đưa miếng bánh đang ăn dở cho người con gái, người con gái vội vàng cầm lấy và ăn ngấu nghiến.

Người con trai bỏ đi, không quay đầu lại nhìn. Lúc người contrai về đến căn nhà bỏ hoàng, nơi người con trai đang tá túc, quay đầu lại thì nhìn thấy người con gái. Thì ra người con gái đi theo sau người con trai đến tận nơi này, người con gái cứ đờ đẫn nhìn người con trai cười, cả 2 không nói câu nào, người con gái từ đó ở bên cạnh người con trai. Tối, lúc ngủ, người con trai cảm thấy thật ấm áp, một cảm giác mà trước đây chưa hề có, người con gái nằm bên cạnh người con trai, ngủ một giấc thật ngon lành, nhìn người con gái lúc ngủ không hề giống 1 người điên.

Hai người cứ như vậy sống cùng nhau. Ban ngày cả 2 người đi kiếm đồ ăn ở ngoài đường, ban đêm thì về chỗ ngủ. Cuộc sống cứ ngày ngày trôi qua như thế. Một ngày không hiểu người contrai kiếm đâu ra một chiếc nhẫn đã biến thành màu xanh, đưa cho người con gái đeo. Người con gái nhìn người con trai đờ đẫn cười, đêm đó người con gáicười nhiều đến nỗi phá tan bầu không khí yên tĩnh. Rồi cười ra nước mắt, người con gái bắt đầu khóc, ôm người con trai và khóc. Người con trai đứng yên, trên mặt vẫn ko biểu lộ một chút tình cảm nào.

Về sau người con gái bị bệnh, từ trước đến nay người con gái chưa bao giờ bị, nhưng bây giờ đã bị bệnh, và bị bệnh nặng. Ban ngày người con gái ko thể cùng người con trai đi kiếm đồ ăn, không thể nhìn người con trai và cười. Người con trai một mình đi kiếm đồ. Buổi trưa bất chợt người con trai cầm về 1 chai nước khoáng và 1 cái bánh bao còn mới nguyên. Trên mặt người con trai có mấy vết xước, còn ngón tay thì thâm tím, và trên môi có mấy vệt máu. Thì ra trong lúc cướp nước khoáng và bánh bao về cho người con gái, người con trai bị chủ hàng đánh.

Người con gái nhắm mắt, không nhìn người con trai cười như trước đây. Người con trai đưa bánh cho người con gái, nhưng người con gái không ăn. Người con gái sắp chết rồi, toàn thân nóng rực, bắt đầu hôn mê. Nét mặt người con trai lần đầu tiên biểu lộ tình cảm, một vẻ mặt hoang mang. Người con trai chạy ra đường, nhìn thấy một người mặc áo...xanh cảnh sát liền khóc, cũng là lần đầu tiên khóc, không ngớt miệng nói “cứu người”. Người mặc quân phục xanh liền gạt người con trai ra, và chửi “Cút đi! Mình cũng thật là đen đủi, ra đường không để ý”. Người con trai nằm cúi xuống đất, ngửa mặt lên cầu xin. Người mặc quân phục xanh đá người con trai mấy cái, và nhỏ nước bọt vào người con trai rồi bỏ đi. Người con trai mãi hồi lâu mới lồm cồm bò dậy, trên mặt nước mắt đã chảy thành hàng.

Người con trai quay về bế ngườicon gái ra ngoài đường. Người trên đường qua lại rất đông, nhưng không một ai chú ý đến 2 người. Người nào nhìn thì cũng nhìn qua rồi nhanh chóng bước qua. Người con trai đặt người con gái lên đường, không còn mong chờ gì người qua đường nữa. Người con gái bây giờ đã thở yếu lắm rồi. Người con trai liền nhặt một miếng kính vỡ ở trên đường.

Miếng kính có 1 đầu rất nhọn và sắc. Người con trai dùng miếng kính cắt vào tay người con gái, máu từ tay người con gái bắn cả vào mặt người con trai. Người con trai cười “ha ha, tôi giết người rồi, các người nhìn ta giết người đây ...” Xe cứu hộ đến, người con gái được đem lên xe. Còn những người qua đường thì nguyền rủa người con trai rồi lại bước đi. Người con gái cuối cùng không qua khỏi vì máu mất nhiều quá, người con gái lúc chết vẫn cười, tay vẫn giữ lấy chiếc nhẫn người con trai tặng trước đây. Còn người con trai vẫn đứng đợi, đợi mãi người con gái vẫn không quay trở lại. Người con trai khóc, khóc cả đêm, khóc đến nỗi chẳng còn ai chú ý đến người con trai khóc nữa.

Và tại thùng rác nơi 2 người lần đầu tiên gặp nhau trước đây, người ta tìm thấy xác người con trai. Nụ cười trên mặt người con trai đã tắt , và vẫn ôm vào ngực 1 cái bánh bao mốc meo và 1 chai nước khoáng chưa mở.

P/s: Bạn có thấy chuyện tình của họ lãng mạng không,tôi đã rơi nước mắt khi xem cái này :(

Nguồn : http://blogtruyentm.blogspot.com/

HỒI KÝ SỞ KHANH (Chương 4) The and

Mời bạn đón đọc : HỒI KÝ SỞ KHANH (Chương 4) của blog truyện tình yêu !



  • HỒI KÝ SỞ KHANH (Chương 1)
  • HỒI KÝ SỞ KHANH (Chương 2)
  • HỒI KÝ SỞ KHANH (Chương 3)



  • Nếu ai đã từng xem phim “You are the Apple of my eyes”, chắc hẳn sẽ rất ấn tượng và đồng cảm với một thứ tình cảm trong sáng, giản dị, cuồng nhiệt nhưng lại chưa bao giờ được nói ra. Thứ tình cảm đó, lấy đi nước mắt và sự tiếc nuối của người ta bởi sự chân thành và hi sinh cao cả, cho đi rất nhiều mà chưa một phút giây nào mong mình sẽ nhận lại, đó chính là TÌNH YÊU ĐƠN PHƯƠNG.

    Tôi, may mắn đã được trải nghiệm thứ tình cảm đó trong suốt những năm cấp ba của mình. Tôi nâng niu và giữ gìn nó, trân trọng và bảo vệ nó. Bởi tôi nghĩ, những gì xuất phát từ trái tim thì không nhất thiết phải đi qua miệng mới tới được một trái tim khác. Tôi đã từng chờ đợi đến khao khát điên cuồng một trái tim cảm nhận được nhịp đập trong lồng ngực của mình. Tôi gọi cô ấy là một Mối tình – Mối tình thứ ba.

    Cô ấy – một cô gái không xinh, không thực sự xuất sắc, thứ duy nhất có thể giúp người ta phân biệt giữa cô ấy với những cô gái đồng trang lứa khác, đấy là cái tính cách điệu đà và ương bướng, ngang ngược đến kiêu kỳ.

    Cô ấy chuyển về thị trấn nơi tôi sống vào đầu năm học lớp mười. Tôi có ấn tượng đặc biệt với cô ấy ngay từ màn chào lớp đầu tiên. Tự tin, rành rọt, nụ cười tươi rói, giọng nói cao vút và điệu bộ rất dễ thương. Cô ấy bắt đầu thu hút sự chú ý của mọi người ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ. Cô ấy ngồi ngay phía trước tôi, dễ dàng làm quen với bạn bè mới. Hỏi ra mới biết, cô ấy sống cách nhà tôi một đoạn, cùng đường về, cô ấy chưa mua được xe đạp nên ngỏ ý nhờ tôi đèo về khi tan học, tôi vui vẻ đồng ý.

    Trên đường về, cô ấy huyên thuyên đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, tôi nghe, chỉ cười và ậm ừ đáp trả nhát gừng. Lớn dần, tôi thấy mình thay đổi nhiều so với hồi cấp hai trẻ con và nghịch ngợm. Tôi điềm đạm hơn, thích bình lặng hơn, ít nói hơn và...lạnh lùng hơn nữa. Nhưng chẳng hiểu sao lần gặp đầu tiên, tôi đã có cảm giác thân thuộc với cô bạn này đến vậy. Hay vì sự gần gũi thân thiện đó đã xóa tan ngay khoảng cách của hai người bạn mới quen? Tôi nghiễm nhiên coi cô ấy là bạn, một người bạn mới thú vị và dễ thương.

    Nhưng rồi một ngày tôi bất chợt nhận ra một sự thật: Có những người biết cách giấu rất kỹ bản chất của mình và chỉ bộc lộ sau một thời gian nhất định. Và sau một thời gian đủ dài, khi đã gắn bó với nhau đủ lâu để hiểu được cặn kẽ thì tình bạn giữa chúng tôi không còn là bạn mới quen đơn thuần nữa, mà được gắn cái mác “Bạn thân”. Chúng tôi thân thiết với nhau, giản đơn và tự nhiên như sự luân phiên của bốn mùa trong năm vậy. Cô ấy hay nói, còn tôi thì lúc nào cũng lầm lỳ, vậy nên cô ấy là cái loa phóng thanh, là “người phát ngôn chính thức” của tôi.
    Cô ấy năng động, thích tham gia múa hát tưng bừng, tôi thì khác, tôi thì thích ngồi yên lặng một chỗ, viết lách, vẽ vời. Thế là cô ấy tự ý lôi truyện và thơ của tôi ra đọc rồi rải khắp lớp này sang lớp khác, lôi tranh của tôi ra..tặng hết người này đến người khác. Cô ấy gọi tôi bằng một cái tên rất ngọt: “Tài xế”. Thế nghĩa là tôi có trách nhiệm đèo cô ấy đi đi về về, bất cứ chỗ nào cô ấy muốn, dĩ nhiên, không thù lao. Vì cô ấy bảo: Bạn thân thì có gì mà phải tính toán. Tôi không phản kháng, chỉ cười. Tôi chấp nhận mọi trò bắt nạt của cô ấy, vì tôi thích cô ấy vui. Chúng tôi cứ như thế, như hai chiều ngược nhau của cục nam châm, tự nhiên bị hút vào nhau, và tưởng như không có điều gì có thể tách chúng tôi ra được.

    Trong trường cũng có một vài cô gái thích tôi. Họ khen tôi vẽ đẹp, cười nhìn duyên, và họ thích cái sự lạnh lùng, đôi khi hơi lơ đễnh của tôi. Có lẽ thời đó con gái bị ám ảnh bởi mấy anh chàng đẹp mã tài hoa trong phim Hàn Quốc. Tôi thì không hướng sự chú ý đặc biệt của mình đế bất cứ người nào, vì đơn giản, hầu như tất cả thời gian ngoài học tập của tôi đều giành cho cô bạn thân lắm chiêu trò. Chúng tôi đi xem phim cùng nhau, ra biển cùng nhau, học bài cùng nhau, thậm chí bố mẹ tôi còn bảo, sau này cho chúng tôi lấy cùng một người (Và cô ấy làm chồng, tôi làm vợ của cái người kia, đại loại thế!)

    Lên lớp 11, có một sự thay đổi vô cùng lớn diễn ra giữa hai chúng tôi. Cô ấy – vẫn điệu đà như thế, trẻ con và nghịch ngợm như thế. Tuy nhiên, cô ấy đã biết yêu, nhưng không chỉ yêu một người, cô ấy yêu liên tục mấy người. Lúc đầu tôi hơi choáng váng, nhưng dần chấp nhận. Cái tính cách của cô ấy là như vậy mà, thích chiếm hữu, nhưng cả thèm chóng chán. Chúng tôi vẫn thân thiết như thế, chỉ là thời gian dành cho nhau không nhiều và thường xuyên như trước. Tôi có thêm việc để làm ngoài tài xế, đấy là quân sư. Cô ấy được nhiều người theo đuổi, và nhận lời với nhiều người, nhưng hầu như mỗi người chỉ yêu được một vài tuần là chán. Rồi chia tay, rồi đau khổ, vật vã, khóc lóc thảm thương. Tôi, như thường lệ, làm bao cát để cô ấy đấm, giơ cánh tay để cô ấy cắn “cho bõ ghét cái thằng người yêu ngu si đần độn”, rồi lại đưa cô ấy ra biển, làm bờ vai để cô ấy dựa vào khóc lóc thê lương, rồi hôm sau, lại là người đưa thư cho cô ấy đến với những chàng trai đang xếp hàng dài lũ lượt.

    Cô ấy thì đổi thay như thế, còn tôi, tôi đã khác thế nào? Tôi nhận ra, trong sâu thẳm tim mình, cô ấy tự lúc nào đã chiếm một vị trí cao hơn một người bạn thân. Nhưng tôi không nói, tôi giỏi giấu diếm mà...Nhiều khi, tôi tưởng tượng rằng cô ấy như một ca sĩ nổi tiếng, luôn được bao quanh bởi ánh đèn sân khấu, luôn được người khác tung hô, ca ngợi và theo đuổi. Còn tôi, chỉ như một anh nhân viên phụ trách âm thanh ánh sáng phía sau cánh gà, công việc của tôi là ở đó, làm nền cho cô ấy tỏa sáng hơn. Tôi hạnh phúc khi ngày ngày thấy cô ấy cười vui, dẫu chỉ là âm thầm, hoặc có khi cô ấy biết rằng có ánh mắt luôn dõi theo mình, nhưng cô ấy quá bận rộn với những mối quan hệ lằng nhằng rắc rối ngoài kia nên chẳng có thời gian đi tìm hiểu, định nghĩa xem giữa chúng tôi đã bao giờ là một thứ gì đó khác...

    ***

    Ngày mưa, cô ấy ngồi phía sau yên xe đạp của tôi, run rẩy:

    -         Ghét cái trời mưa! Đôi giầy người ta vừa mua xong, huhu, không biết đâuuu!

    Tôi bật cười nghe cô ấy hờn dỗi ngân dài chữ “đâu” của mình, tôi dường như say mê đến nghiện ngập cái cách cô ấy nũng nịu tôi như thế, dẫu bao nhiêu người khác vẫn nói rằng cô ấy đỏng đảnh và quá điệu, nhưng không hiểu sao, tôi lại thấy tim mình hạnh phúc đến vậy, chỉ cần cô ấy cứ nhõng nhẽo thế này thôi...

    Dựng xe trong nhà xe và lấy vé, tôi giơ chiếc cặp lên làm công việc của những ngày mưa, che cho cô ấy bước từ nhà xe về phía khu phòng học. Mặt cô ấy vẫn xị ra, tỏ vẻ không muốn bước chút nào. Đôi giày nhung màu hồng cứ ngập ngừng mãi. Bất chợt, cô ấy ghé vào tai tôi, thì thầm:

    -         Cậu...cõng tớ đến lớp nha!
    -         Sao vậy được, chúng nó cười... – Tôi thấy tim mình đập nhanh hơn, cảm giác hồi hộp xen chút thích thú dấy lên.
    -         Kệ chúng nó! Thì bảo là tớ bị đau chân...Đi mà....

    Tôi là vậy, lần nào cũng thế, sau một câu “đi mà...” của cô ấy là một cái gật đầu răm rắp ngay tắp lự, không suy nghĩ. Nhiều khi tôi tự hỏi, liệu có khi nào lũ bạn tôi nói đúng, rằng nhìn tôi như thằng “người hầu” của cô ấy vậy, rằng cô ấy chỉ là bạn bè chứ không phải cô chủ, sao tôi phải “hạ thấp mình” và chịu khổ để cô ấy bắt nạt như thế chứ? Tôi cười, lắc đầu xua đi cái ý nghĩ miên man, chỉ đơn giản là tôi thích thôi mà. Thích một người thì làm sao lý giải nổi tất cả những việc ngốc nghếch, ngớ ngẩn mình làm vì người ta kia chứ...

    Trời vẫn mưa không ngớt, cô ấy ngồi trên vai tôi, tay cầm đôi giầy vẫn chưa dính nước, miệng hát vu vơ một bản tình ca nào đó. Trên tầng hai, tầng ba dãy phòng học, lũ bạn kéo nhau ra lan can, chỉ chỏ, cười, hú hét, tôi cũng chẳng bận tâm. Bất giác, tôi thấy tim mình rung rinh lạ, một chút tự hào, một chút ngọt ngào và một chút...hi vọng bâng quơ.

    -         Giá cứ thế này thì tốt nhỉ! – Tôi thốt lên, không hiểu tại sao mình lại nói thế.
    -         Cậu nói gì cơ? – Cô ấy ngừng hát, cúi sát phía sau gáy tôi.
    -         Không có gì!

    Theo đúng kế hoạch, lý do được đưa ra để lớp học của tôi khỏi nhốn nháo là vì cô ấy bị ngã cầu thang nên không đi được (dĩ nhiên, hậu quả là cô ấy phải vờ tập tễnh suốt cả ngày hôm đó). Mấy đứa bạn cũng thôi không truy cứu nữa, phần vì không khó để nhận ra tình cảm khác lạ của tôi dành cho cô ấy, thông qua thái độ và biểu hiện. Cũng không khó để biết được rằng cô ấy chẳng có chút gì là để ý đến tôi, bởi cô ấy đang yêu người khác rồi, mối tình thứ năm từ khi cô ấy chuyển đến, nếu tôi nhớ không nhầm thì là vậy.

    Nhưng mối tình này cũng có số phận hẩm hiu như những mối tình trước, cô ấy chia tay, trước ngày tốt nghiệp chừng hai tháng, thứ khác biệt duy nhất có lẽ là lần này không còn quá ồn ào và ầm ĩ nữa. Lý do thì vẫn như vậy: Cô ấy thấy dường như đó không phải là người mình cần, lúc đầu thì thích lắm, nhưng dần dần cảm giác xa lạ rồi đến một ngày chẳng còn chút nhớ nhung. Tôi hiểu cô ấy quá mà, có lẽ chưa bao giờ cô ấy thực sự yêu một ai, chỉ là những thích thú và xao xuyến nhẹ nhàng trước những người bạn khác giới, rồi cô ấy tự gắn mình vào những cuộc tình vu vơ không đầu không cuối. Tôi biết, nhưng chưa bao giờ nói câu ngăn cản. Bởi tôi cũng biết, làm theo những điều cô ấy muốn là ý thích của tôi, nuông chiều cô ấy, cũng là điều duy nhất tôi có thể làm để thấy cô ấy cười tươi...Mà với tôi, thích một người thì chỉ cần có thế...

    Mấy đứa bạn ngồi cạnh nhiều khi vẫn bóng gió với tôi, rằng cứ bước bên cạnh những mối tình của cô ấy thế này, chẳng phải là một cách hay để chiếm giữ được trọn vẹn trái tim cô ấy. Chúng nó kể cho tôi nghe nhiều câu chuyện về tình yêu đơn phương, và hầu hết cái kết của những câu chuyện này đều là nhân vật chính không nói ra, rồi hai người cũng từ quen thành lạ, người lặng lẽ giấu tình cảm của mình cuối cùng cũng chỉ biết xót xa, tiếc nuối nhìn lại một quãng đời và nói giá như...

    Tôi bắt đầu thay đổi suy nghĩ của mình. Phần vì tôi đã thấy mình biết ghen với sự quan tâm của cô ấy dành cho những anh chàng luân phiên bước đến rồi bước đi khỏi cuộc đời cô ấy. Nhưng chủ yếu là vì thời gian trôi ngày một nhanh, đã sắp hết năm cuối cấp. Chính xác hơn thì tôi mang trong mình một nỗi sợ hãi mơ hồ, rằng khi chia tay mái trường cũng là lúc cô ấy rời xa tôi, mãi mãi...Và tôi thì chẳng muốn một ngày chúng tôi thành xa lạ, nhất là khi cảm giác muốn được một lần yêu thương đúng nghĩa cứ thôi thúc tôi từng ngày, từng ngày...

    Tôi chủ động ít gặp cô ấy hơn, dù nỗi nhớ ngày một lớn lên, vì tình cảm trong tim cũng khiến tôi không tự nhiên được với cô ấy như ngày xưa nữa. Nhưng lý do chính là vì tôi đã quyết định một ngày nào đó sẽ nói lên tình cảm của mình. Vì tôi có đọc ở đâu đó, rằng “Ta đau khi yêu một người mà không được yêu trở lại, nhưng nỗi đau lớn nhất là khi yêu mà không đủ can đảm để cho người đó biết rằng ta đã yêu như thế nào”. Tôi quyết tâm rồi, sẽ nói, vào một ngày nào đó, ví dụ như...lễ tổng kết chẳng hạn.

    Tôi âm thầm tự mình làm một trái tim bằng nến màu đỏ, rắc sáp màu vàng chữ N - tên cô ấy, ở giữa. Tôi chuẩn bị cho mình một bài diễn văn không bóng bẩy, nhưng đủ ngắn gọn và chân thành để nói lên tình cảm của mình. Tôi tập tưởng tượng đến khoảnh khắc tôi đứng trước mặt cô ấy, không ngại ngùng, e thẹn. Tôi sẽ nắm lấy tay cô ấy, và áp nó lên trái tim đang đập rộn rã của mình, để cô ấy cảm nhận được những rung động thực sự của một trái tim đang yêu. Rồi cô ấy sẽ cười, hoặc khóc, nhưng chắc chắn là vì hạnh phúc khi biết rằng có kẻ vẫn âm thầm ở bên cô ấy, lo lắng và yêu thương cô ấy, một tình cảm bền bỉ, thật lòng và chờ mong được đáp lại.

    Cô ấy sẽ trả lời tôi thế nào? Cô ấy sẽ nhận lời tôi, và đó sẽ là cái kết êm xuôi cho một mối tình thầm lặng suốt ba năm học cấp ba nhiều nỗi buồn vu vơ, cả cả những hạnh phúc đơn sơ nhưng ấm áp? Hay thứ tôi nhận được sẽ khác, là một cái lắc đầu và câu xin lỗi vì đã quá vô tâm, không để ý đến tôi, và rồi giải thích rằng cô ấy đối với tôi chỉ là tình cảm bạn bè không hơn không kém, rằng cô ấy chúc tôi sẽ tìm được một nửa của mình ở một tương lai nào đó không xa???

    Thở dài một cái cho trôi đi những lo lắng về vôn vàn tình huống tự mình nghĩ ra, tôi tự nhủ, dù cái kết có thế nào, thì ít ra sau này tôi cũng không bao giờ phải ngoái đầu lại hối tiếc, vì rốt cuộc tôi đã một lần dám sống thật với lòng mình, dám tin và hi vọng, biết trân trọng và níu giữ để mọi thứ không vô tình mà vuột mất khỏi tầm tay...

    ***

    Lễ tổng kết, ngày chia tay...

    Cả ngày chúng tôi bận rộn với những bức ảnh, những lời trò chuyện, tâm sự, cả những nụ cười và những giọt nước mắt. Ba năm học cấp ba, có nhiều thứ đã trôi qua, chỉ còn một khoảnh khắc cuối cùng cho tất cả lời hứa hẹn, lời chúc, chúng tôi quây quần bên nhau, như những thành viên trong một gia đình thực sự, cứ thế hát, mong rằng giây phút này dừng mãi, đừng có lạnh lùng trôi.

    Cô ấy ngồi khoác vai tôi, nước mắt rơi ướt đẫm tay áo. Tôi biết, cô ấy chưa bao giờ là một cô gái mạnh mẽ, nhất là trong khoảnh khắc xúc động của tình bạn thế này. Tôi ghé tai cô ấy, nói nhỏ, vừa đủ để chỉ mình cô ấy nghe thấy:

    -         Lát nữa xong, tớ sẽ đợi cậu ở bờ biển, chỗ chúng mình từng thả chai mắm Chinsu bên trong đựng điều ước bằng giấy ấy. Cậu đến nhé, tớ có điều muốn nói.
    -         Uh, tớ cũng có điều muốn nói...

    ***

    Gió biển thổi hất tung mái tóc của tôi, đưa tay chỉnh lại kính, tôi hướng mắt về phía bầu trời đóng sập, những tia nắng cuối cùng sắp tắt phía góc biển xa. Cô ấy có điều gì cần nói với tôi? Hay là...

    Đưa tay lên ngực áo, nơi món quà nhỏ của tôi đang nằm yên vị, và nơi trái tim tôi nãy giờ vẫn đập thình thịch liên hồi, tôi liên tục cố mỉm cười để trấn an mình. Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, tôi biết mình đang làm đúng, chắc chắn là như vậy.

    Cuối cùng cô ấy cũng tới, nhưng không phải một mình.

    Cô ấy dắt theo một anh chàng khá cao, dáng vẻ thư sinh, hai người bước từng bước chậm rãi đến trước mặt tôi. Cô ấy vẫy tay từ xa khi bắt gặp ánh nhìn từ tôi, rồi cất giọng cười khúc khích. Như hiểu ra điều gì đó, tôi thả món quà trong túi áo ngực ra, tay buông thõng...

    -         Đợi lâu chưa? Hì, xin lỗi để cậu chờ, vì tớ đợi anh ấy nữa.
    -         Chào anh! – Tôi mỉm cười chào người đối diện, hình như tôi đoán ra người đó với cô bạn của tôi có quan hệ thế nào.
    -         Anh ấy là người yêu mới của tớ, cậu biết đấy, khó khăn lắm mới tìm được một nửa thực sự của mình... – Cô ấy nói, vẻ chắc chắn, xen lẫn chút gì đó hào hứng, và hạnh phúc – Đây là người bạn thân tốt nhất của em, em xem cậu ấy như người thân vậy, hai người làm quen với nhau đi! – Cô ấy ngước nhìn anh chàng bên cạnh bằng đôi mắt trìu mến, xiết tay chặt hơn.
    -         Rất vui được làm quen với anh! – Tôi đưa tay ra bắt, không quên nở một nụ cười thân thiện.
    -         Chào em, anh có nghe kể rất nhiều về em.

    Ba chúng tôi đứng ngắm mặt trời lặn cùng nhau. Tôi im lặng nghe cô ấy kể về chuyện hai người gặp nhau thế nào, yêu nhau ra sao, như tôi vẫn nghe những chuyện tình trước. Hai người họ có vẻ rất hợp nhau, luôn miệng cười và cất lời chọc ghẹo, trêu đùa. Tôi cũng cười, mà ngoài cười ra, tôi còn biết làm gì khác? Người-bạn-thân-tốt-nhất...Hóa ra, tôi trong mắt cô ấy là như vậy, cuối cùng, tôi đã tìm được câu trả lời cho riêng mình rồi, dẫu là theo cách mà tôi không bao giờ có thể ngờ tới.

    Hai người họ rời đi, còn mình tôi ở lại với biển. Lời cuối cùng cô ấy nói với tôi...

    -         Chúc tớ hạnh phúc đi! Tớ hạnh phúc rồi thì cậu cũng phải tự đi tìm hạnh phúc của mình nhé!

    Chúc hạnh phúc của tớ hạnh phúc! – Tôi đã muốn hét lên như thế, nhưng tất cả những gì bật ra từ môi tôi chỉ là:
    -         Hai người hạnh phúc nhé! Tớ thì lúc nào cũng vui...

    Tôi nói dối thôi, nhưng mãn nguyện, vì hình ảnh cuối cùng về cô ấy còn đọng lại trong tâm trí tôi lúc đó là cái gật đầu nhí nhảnh, như ngày đầu tiên tôi và cậu ấy gặp mặt, và tiếng cười vang trong trẻo, êm đềm như sóng biển, tiếng khúc khích ngọt ngào luôn nhắc tôi nhớ đến một hình bóng không bao giờ phai mờ trong ký ức.

    Tôi cầm trên tay món quà mình cất công chuẩn bị nhưng sẽ không bao giờ đến được tay người nhận. Có lẽ, có những người được số phận mặc định là phải bước cạnh nhau, nhưng là trên hai con đường song song chứ không phải trên cùng một con đường. Tôi, và cô ấy, là hai người như vậy.

    Vung tay ném mảnh nến hình trái tim xuống biển sâu, một giọt nước mắt rơi xuống, lần đầu tiên tôi khóc, vì một mối tình mãi mãi chẳng bao giờ được nói ra, cho những xót xa về những lặng thầm đơn phương vụng dại nhưng tràn ngập khoảnh khắc lãng mạn, ngọt ngào...

    Tôi, đã trải qua những năm tháng lớn lên và trưởng thành cùng tình yêu như thế! 

    Nhiều năm trôi qua, mối tình đơn phương của tôi đã lập gia đình, may mắn thay, chồng cô ấy chính là người mà tôi đã chúc phúc. Cuối cùng, cô ấy đã thực sự tìm được tình yêu của đời mình. Tôi cũng thấy lòng được an ủi hơn, vì ít ra, không phải là tôi thì cũng là một người khác mang lại hạnh phúc cho cô ấy. 

    Bước qua một mối tình, tôi hiểu thêm rằng, có những tình cảm vô cùng trong sáng, thuần khiết và vô tư, nó có thể được nói ra hoặc không, nhưng những người mang tình cảm đó thực sự may mắn, vì họ được sống trong những khoảnh khắc đẹp nhất của đời mình, là cảm giác yên bình, thanh thản trong một thứ yêu thương không mục đích, không lo lắng, ưu phiền. 

    Vì có thứ hạnh phúc gọi là Yêu Đơn Phương...

    Nguồn: http://blogtruyentm.blogspot.com/2014/07/hoi-ky-so-khanh-chuong-4-the-and.html
    Vui lòng: Để lại nguồn bài viết có gắn link để thể hiện bạn là một người tôn trọng tác giả :)