Chủ Nhật, 17 tháng 8, 2014

Sống trung thực

Hãy sống trung thực

Một trong những yêu tố tạo nên bánh xe hạnh phúc là phải sống trung thực - trung thực với bản thân và với mọi người. Thiếu sự trung thực, bạn không thể tạo dựng được những mối quan hệ bền vững, sâu sắc; và quan trọng hơn, bạn đã tự đánh mất mối dây liên hệ với bản thân mình, bạn sẽ không thể hiểu rõ được chính bạn. Để được là chính mình thật không dễ dàng nhưng khi đạt được, bạn sẽ cảm nhận được sự thăng hoa của tâm hồn và ngất ngây với cảm giác hạnh phúc mới.

Hãy sống trung thực
Lòng chân thành mở mọi cánh cửa


Đọc tiếp »

eBook Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng - Sửu Tiểu Áp full prc, pdf, epub [Xuyên không]


Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng - Full 572C

Đọc thêm »

eBook Vòng Bảy Người - Thanh khâu full prc, pdf, epub [Kinh dị, đam mỹ]


Thông Tin

Tác giả: Thanh Khâu
Dịch: Bánh Tiêu
Thể loại: đam mỹ, kinh dị, văn học phương đông
Edit ebook: Kayako Saeki
Nguồn: banhtieu137.blogspot.com
Đăng: daotieuvu.blogspot.com

Giới Thiệu:

Chữ trong ngoặc màu đen là của tác giả, màu tím nhạt là chú thích của ta
Văn án
Một quyển tiểu thuyết cũ nát, một cố sự quỷ dị khó lường, một đoạn bí sử phủ đầy bụi xưa. Sinh tử bảy người dây dưa nan giải, tới cùng ai mới là kẻ tự thuật cố sự cuối cùng. Ai mới là kẻ giải đề cuối cùng. "Đây là một quyển cố sự đã được chấp thuận, người trong cố sự không phải nhân vật hư cấu, khiến độc giả của bạn cũng là nhân vật trong cố sự, bạn không phải độc giả không liên can gì, mà là người tham dự. . . . . . Đây thuộc về thế giới của bạn, một hành trình tìm kiếm cứu trợ và đáp án."


Dropbox: Prc || Pdf || ePub

Thứ Bảy, 16 tháng 8, 2014

eBook Chết Bởi Trung Quốc - Peter W. Navarro full prc, pdf, epub

Tên ebook: Chết Bởi Trung Quốc (full prc, pdf, epub)

Nguyên tác: Death by China - Confronting the Dragon
Tác giả: Peter W. Navarro
Dịch giả: Lê Minh Thịnh
Thể loại: Sách chính trị, Phân tích, Văn học phương Tây

Nguồn: Sưu Tầm

ebook chet boi trung quoc prc pdf epub

Bìa sách Chết Bởi Trung Quốc - Peter W. Navarro



Đọc tiếp »

eBook Lái Xe Bự - Stephen King full prc, pdf, epub [Trinh Thám]

Tên ebook: Lái Xe Bự (full prc, pdf, epub)

Tác giả: Stephen King
Thể loại: Kinh dị, Tiểu thuyết, Trinh thám, Văn học phương Tây
Người dịch: Lê Đình Chi
Nhà xuất bản: NXB Phụ Nữ
Nhà phát hành: Phương Đông
Khối lượng: 242.00 gam
Định dạng: Bìa mềm
Kích thước: 13 x 20.5 cm
Ngày phát hành: 10/2012
Số trang: 220
Nguồn: E-books for Everyone Project
Ebook: http://daotieuvu.blogspot.com
ebook lai xe bu prc pdf epub

Bìa sách Lái Xe Bự - Stephen King


Đọc tiếp »

Những điều phụ nữ khao khát

 


1. Trò chuyện cũng là một liều thuốc 

Với rất nhiều phụ nữ, trò chuyện và chia sẻ là một cách giúp họ cảm nhận rằng mình được yêu và quan trọng với nửa kia. Trò chuyện với nàng khi đi dạo hoặc khi đang thư giãn có thể là liều thuốc kích thích ham muốn mãnh liệt. Bạn hãy nói với nàng rằng bạn yêu cô ấy nhiều như thế nào và trong tâm trí bạn chỉ có nàng mà thôi.



2. Phụ nữ luôn lo lắng về ngoại hình của mình

Với những cặp đôi kết hôn đã lâu, phụ nữ luôn lo ngại rằng mình sẽ mất đi sự hấp dẫn trong mắt nửa kia. Do vậy, họ chỉ muốn làm chuyện ấy trong bóng tối. Một người đàn ông nhạy cảm và biết quan tâm đến nửa kia sẽ nhận ra điều đó. Bạn không cần nói dối rằng cô ấy rất xinh đẹp nhưng cũng tuyệt đối tránh làm tổn thương lòng tự trọng của cô ấy. Hãy luôn trân trọng và ca ngợi những nét đẹp của nửa kia trong mắt bạn.


3. Cuộc sống thường ngày ảnh hưởng đến đời sống tình dục 

Với nhiều nam giới, những căng thẳng trong cuộc sống hàng ngày không làm anh ta mất hứng thú với chuyện ấy. Nhưng phụ nữ thì ngược lại. Họ cần cảm giác vui vẻ, phấn chấn để nhập cuộc. Do đó, cách nửa kia đối xử với họ hoàn toàn ảnh hưởng đến trải nghiệm trong phòng the. Những hành động như vô tâm, lời nói tục tĩu, xúc phạm, làm tổn thương hay chỉ trích có thể khiến họ không còn nhiệt tình và đam mê cho cuộc yêu.



Đời sống sinh hoạt ảnh hưởng không nhỏ tới chuyện phòng the


4. Không nhất thiết phải đạt cực khoái 

Nam giới thường cho rằng phải có trách nhiệm giúp người bạn tình của mình lên đỉnh. Tuy nhiên, với phụ nữ, đôi khi màn dạo đầu nóng bỏng cũng đủ làm họ hài lòng. Vì vậy, bạn không cần cảm thấy áp lực phải giúp nàng cực khoái mà hãy tận hưởng từng giây phút bên nhau.


5. Không nên quá căng thẳng 

Nhiều mày râu thường quá căng thẳng khi nhập cuộc yêu. Đừng quên rằng bạn có thể cười đùa vui vẻ thoải mái với nhau. Chính điều này càng làm bạn cảm thấy hạnh phúc và phút giây gần gũi bên nhau trở nên ý nghĩa hơn.



Hãy thật thoải mái và thư giãn



6. Phụ nữ thích những hành động âu yếm, dịu dàng

Phụ nữ ai cũng thích những hành động lãng mạn như ôm, nắm tay và nụ hôn nồng nàn. Nhưng rất nhiều nam giới thường lờ đi điều này trừ khi là màn dạo đầu. Hãy cho anh ấy cảm nhận được niềm hạnh phúc khi được bạn massage cho anh ấy, vuốt ve gương mặt và mái tóc. Đồng thời, hãy chia sẻ với anh ấy điều gì khiến bạn cảm thấy được yêu thương.


7. Sự quan tâm sau khi kết thúc cuộc yêu

Phụ nữ phàn nàn rằng nửa kia thường chỉ ngủ sau khi kết thúc chuyện ấy. Điều này có thể lí giải được do lượng endorphin trong cơ thể anh ấy sẽ giảm đột ngột sau khi cương dương. Trong khi đó, điều này xảy ra từ từ ở phụ nữ khiến bạn không rơi vào trạng thái buồn ngủ ngay lập tức. Thay vì giận dỗi anh ấy, hãy để anh ấy ngủ trong vòng tay của bạn trong vài phút sau khi hạ màn và đánh thức thật nhẹ nhàng.
(An Ninh Thủ Đô/Minh Minh - Theo Toi)

Vợ chồng già

 


  Tôi vào ‘Viện Phục Hồi’ để thăm mẹ của một người bạn, bà hơn chín mươi tuổi. Gọi là viện ‘phục hồi’ cho lịch sự, chứ đã có mấy ai được hồi phục sức khỏe để mà xuất viện về nhà. 

Vào đây rồi, thì xem như chờ ngày Trời gọi đi. Toàn cả những người bại liệt toàn thân, bán thân, hoặc đã mê man không còn biết trời đất chi nữa. Những người còn có thể tự dùng xe lăn để di chuyển một mình, chậm chạp như rùa bò, và khó khăn để tiến tới vài ba thước, thì có thể xem như thuộc thành phần khỏe mạnh nhất, có sức khoẻ tốt.

            Một cụ già teo tóp, như chỉ còn bộ da nhăn nhúm bọc trong mớ áo quần bùng nhùng, đang chống gậy đi từng bước chậm chạp vào cổng viện. Có lẽ cụ đi thăm thân nhân. Cái gậy của cụ, chọc chọc nhiều lần xuống đất, giống như dò đường trong nước lụt, rồi mới trụ lại để đỡ cho bưóc chân kế tiếp. Tôi thầm nghĩ rằng, đi đứng khó khăn đến thế, mà cũng chịu khó vào đây thăm viếng. Tiếng thở khò khè mệt nhọc của cụ, làm tôi ái ngại.

     Bà mẹ bạn tôi xem như bị liệt chân, nằm trên giường. Có ống ni-lông nối từ bọng tiểu ra một cái bình treo cạnh giường. Nước tiểu màu vàng rỉ dần làm thành bọt trong ống dẫn. Ruột già của bà, được nối với một cái ống khác, để chuyển phân vào cái túi nằm bên ngoài, mang trên bụng. Bà đang nhăn nhó, khó chịu vì cái túi phân quá đầy, mà y tá chưa có thì giờ để giúp bà trút bỏ phân chứa trong cái túi. Một ông rể nghe bà rên rỉ, anh dở mền ra, kéo quần bà xuống, sờ vào túi phân căng phồng, ông giận nói :

      “Mấy ngư
ời y-tá ở đây thiếu trách nhiệm. Túi phân căng đầy thế nầy, thì chứng tỏ hôm qua chưa đổ phân. Thôi, để con giúp mẹ. ”

     Ông múc chậu nước, rồi kéo quần bà cụ xuống, gỡ băng keo dán trên bụng, dùng hai tay tháo túi phân ra khỏi ống nối. Tôi vội quay mặt đi, để tránh ‘phạm thượng’, khỏi thấy cái chỗ không đáng thấy, của bà cụ. Nhưng không kịp, và tôi suýt á lên một tiếng vì ngạc nhiên. Sau nầy tôi đem cái ngạc nhiên đó ra hỏi ông rể của bà cụ, thì anh cho biết, khi già, thì ‘tóc’ ở nơi ấy rụng hết, như đàn ông bị hói đầu, nên trơn lu như trẻ con. 


Tôi không biết có thật như vậy hay không. Khi ông rể bà nặn phân từ túi ra chậu nước, mùi thối tha nồng nặc xông lên, tôi không chịu nổi, phải lảng ra ngoài phòng. Tôi chợt cảm phục tấm lòng tốt của người con rể kia, và biết mình khó làm điều đó cho mẹ vợ được, dù tôi có thương bà đến mấy đi nữa. Nhưng có lẽ, nếu là mẹ ruột tôi, hoặc vợ tôi, thì tôi sẽ không ngần ngại mà xắn tay làm. Ông con rể của bà cẩn thận, rửa sạch túi phân, gắn lại trên bụng cho bà mẹ vợ. Anh vẫn tươi cười, vui vẻ, không tỏ ra khó chịu khi phải làm việc khó khăn dơ dáy nầy.

          Tôi tự xét, tấm lòng của ông hơn xa chúng tôi, hơn xa các con của bà cụ. Mẹ bạn tôi được ẵm từ giường lên xe lăn, đẩy ra khu sinh hoạt, đó là một phòng lớn. Hơn bốn chục cái xe lăn, đặt hướng về một phía. 


Trên mỗi xe lăn, có một con người bệnh, với những đôi mắt lờ đờ như không muốn thấy, những cái đầu xiêu vẹo trên cổ, những cái miệng méo mó, hở hang, và có nước giãi lòng thòng. Những khuôn mặt với da trắng bệch, như vô tri, như không còn sự sống. Các sư cô đến đây giúp vui cứ nói, cứ hát. Không cần biết họ có nghe hay không. 

Những lời nói khuyến khích người bệnh lạc quan, yêu đời, dù cho ở hoàn cảnh nào, cũng cứ nuôi hy vọng. Tôi thầm nghĩ, có lẽ hy vọng chính đáng lớn nhất của họ, là được sớm ra đi yên bình, khỏi phải kéo dài đời sống nầy, như những hình phạt khắc nghiệt phải chịu, trước khi được giải thoát.

           Tôi đi thụt lùi về góc phòng. Tôi chợt nhận ra ông cụ già
đã gặp buổi sáng, cụ đang ngồi bên cạnh một lão bà trong xe lăn. Cụ ông vuốt vai, vuốt lưng cụ bà, và hát nho nhỏ, những bài hát ru em, thỉnh thoảng tiếng hát bị đứt đoạn vì ho khàn trong cổ họng. Tôi lắng nghe tiếng được tiếng mất:

     “ Thôi thôi, nín đi bé ơi, đừng khóc nữa. Anh biết nó làm gãy tay con búp bê của bé. Anh sẽ gắn tay búp bê lại cho bé. Đây, cục kẹo, bé ăn đi, ngon vô cùng…Bé cười đi cho anh vui... ”
         Bà cụ cười, cái miệng cười không răng, trông dễ thương như em bé mới biết bò. Bà cụ nói thều thào:


      “ Sáng nay
ông ăn gì ? Nhớ ăn uống cho đầy đủ, đừng làm biếng ăn nghe cưng. Nhớ ăn rau trái cho nhiều vào.”

            Ông cụ cúi đầu nghiêng qua, hôn lên tóc, quàng tay qua vai bà, rồi hát tiếp bản nhạc “ Sương Khói Vương Trong Mắt Em ”. Đúng là sương khói trong mắt bà, vầng mắt đã đục trắng, mờ mờ lem nhem. Tiếng hát ông khàn khàn:


      “ …ngày kia em sẽ tìm thấy rằng, những người biết yêu đều là mù quáng. Ôi, khi ngọn lửa trong tim cháy bùng, em phải hiểu rằng, sương khói đang vương trong mắt em… ”



           Chưa hát xong, thì ông ho sù sụ, và dừng lại thở khò khè. Bà cụ đang nhắm mắt lim dim, như ngây ngất với tiếng hát, bỗng mở mắt quay qua ông, nói:
      “ Lại ho nữa rồi. Khổ chưa. ”

         Tôi trở về chỗ với bà mẹ của bạn. Người em của bạn tôi cười và nói nhỏ:
      “ Tôi biết anh đang rình nghe lóm chuyện của hai ông bà cụ bên kia. Ngày nào ông cụ cũng vào thăm bà, họ không tham gia sinh hoạt chung, mà đem nhau vào góc phòng ngồi thủ thỉ. Có khi ông mượn được cây đàn, búng dây tưng tưng, có lẽ run tay, nên thường đánh trật nhịp, rồi hát cho bà nghe. Chắc cặp vợ chồng nầy, đã có một đời sống hạnh phúc tuyệt vời ”

     Đến giờ ăn trưa, y tá bưng cho mỗi người một khay thức ăn, có bốn món. Mọi người ngồi quanh những cái bàn tròn trải kh
ăn trắng. Rất ít người có thể tự đưa thức ăn vào miệng, y tá phải múc và bón cho từng người, như đút cho em bé. Những cái miệng đã méo, những cơ bắp đã liệt, làm thức ăn rơi chảy ra ngoài vung vãi trên tấm khăn ăn mang trước ngực. 

Nhiều người cứ ngậm thức ăn trong miệng, không nhai, không nuốt, giống hệt những em bé nhỏng nhẽo biếng ăn. Những người y tá rất kiên nhẫn và dịu dàng, dỗ dành các cụ:

      “Giỏi, giỏi lắm. Nhai đi. Nuốt đi. Có thế chứ… cám ơn.”


        Rồi họ múc thêm thức ăn, dồn vào miệng các cụ.

     Hai ông bà cụ vẫn ngồi riêng trong góc phòng. Ông chậm chạp vụng về lấy khăn ăn quàng qua cổ bà, vuốt vuốt trên ngực. Bà há miệng cho ông gắn hàm răng giả Rồi ông vịn bàn, ngồi xuống, đút cho bà ăn. Mỗi khi bà há miệng đòi đút thêm, ông cười sung sướng nói:


      “Có thế chứ, bé ngoan lắm mà. Ăn cho mau lớn mà lấy chồng”.


      Bà cụ quay qua, nụ cười với hàng răng giả đều đặn:


      “Cứ chừng đó, nói đi nói lại hoài. Nhưng nghe cũng vui tai”.


         Ông tằng hắng, thông đàm trong cổ họng, rồi nói:


      “ Ừ. Vợ chồng, hoặc những người yêu nhau, có bao giờ nghe nhàm câu ‘anh yêu em, em yêu anh’ đâu. Nghe mấy ngàn lần cũng cứ vui, cứ khoái tai như thường.” Bà nói nho nhỏ:


      “ Ông ăn với tôi nhé. Họ cho nhiều quá, ngày nào cũng thế. Hai người mình
ăn cũng chưa hết. Ông ăn chén thịt bò xào đi. Ăn đi mà. Không ai nói gì đâu. Ông cứ ngại hoài. Mỗi ngày dư ra, cũng đem đổ đi mà thôi.” 

Ông cười và nói đùa:

      “ Cái bao tử tôi đâu phải là thùng rác ? Ừ, thôi, tôi ăn mấy miếng cho bà vui.” Bà hỏi, giọng ngọt ngào:


      “ Hôm nay ông chờ xe buýt có lâu không ? ”


      “ Khá lâu, vì sáng nay xe đến trước giờ. Tôi thấy xe trờ tới, mà không dám chạy theo cho kịp.


     “ Ưà. Đừng có chạy. Đi còn khó khăn. Vấp té, hoặc mệt đứng tim mà chết. Trễ chuyến nầy, còn chuyến khác. Không gấp.”


     “ Tôi biết mà. Muốn chạy cũng không được. Mình cứ thong thả. Chỉ sợ bà mong chờ, nóng ruột mà thôi.”
       

     Bà cười, nhìn ông âu yếm. Tôi
đứng nhìn xuống thảm cỏ dưới lầu, nhưng thấy và nghe hết câu chuyện của hai ông bà. Ông đưa nước cho bà uống. Bà hớp môt hớp, rồi lắc đầu. Ông có vẻ lo lắng:

       “ Lấy nước cam cho bà uống nhé? Bà không ưa nước nầy?”


      Bà gật đầu. Ông chống gậy chậm chạp đi dần về phiá cái bàn có nhiều bình cà phê, trà, nước ngọt. Ông vụng về rót đầy ly, rồi mang về. 


Một tay cầm ly, một tay chống gậy. Ông bước từng bước khó khăn. Tay ông run rẩy, làm nước chao đổ ra cả sàn phòng. Tôi vội vàng chạy đến, đỡ cái ly trên tay ông, và nói mau:

      “Tôi xin được giúp ông một tay”.


      Ông cụ toét miệng cười.

     Tôi đem ly nước đến cho bà cụ, và chào bà, hỏi bà có mạnh khỏe không. Tôi tự giới thiệu:


      “Tôi tên là Tim. Tôi vào đây thăm bà mẹ của bạn, cái bà mặc áo hoa màu đỏ, ngồi bàn đàng kia kìa”.


      Ông cụ nghe không rõ, tưởng tôi đi thăm mẹ vợ, ông đáp lời:


        “Hân hạnh. Tôi là Biêu. Bà nầy là Mary. Nầy, anh là một ngưòi tử tế, biết đi thăm bà má vợ. Anh có biết thiên hạ bảo rằng, cụ Adam, tổ tiên của loài người, là kẻ sung sướng nhất thế gian, vì cụ không có một bà mẹ vợ. ” 


Tôi phì cười và đáp lời:

     “ Xứ nầy, thì mấy ông rể ghét cay ghét đắng và có thành kiến với mẹ vợ, chứ xứ tôi, thì con rể và mẹ vợ rất thương nhau. Rể thương mẹ vợ, vì bà sinh ra con gái cho hắn ‘thả dê’ và mẹ vợ thương con rể, để nó ‘dê’ con gái của bà nhiều nhiều. Ông cụ toét miệng, nghiêng đầu cười ha hả, còn bà cụ thì trề cái môi dưới ra thật dài tỏ vẻ bất bình vì lời nói đùa cợt của tôi.

     Một buổi chiều, tôi trở lại thăm một ông bạn cựu sĩ quan nằm mê man. Sau khi nựng má bạn để từ giã, tôi lái xe về. Khi xe đến cổng, tôi thấy ông Biêu đang chống gậy chậm chạp ì ạch đi ra đường. 


Nhìn lên thấy bầu trời xám xịt sắp chuyển mưa. Tôi dừng xe lại chào, và đề nghị chở ông ấy ra trạm xe buýt. Ông cám ơn, và khó nhọc lắm mới ngồi vào được trong xe, tôi phải phụ ông gài dây an toàn. Tôi thấy thương ông già quá, đi đứng khó khăn, mà ngày nào cũng đến thăm vợ bằng xe buýt, không quản ngại nắng mưa.

Những cặp vợ chồng trẻ, cũng không tình tứ lãng mạn như hai cụ già nầy.

(Tràm Cà Mau)