Thứ Sáu, 11 tháng 7, 2014

Truyện ngắn | Chiến Tranh Lạnh

Bố nó để đấy. Cho đứa con ngang bướng ăn có sức đến trường! Cho hết vào ba lô, nó thấy xấu hổ và thầm rủa bản thân. Chiến tranh lạnh ở đâu? Vốn dĩ, chỉ từ một phía, đó là trong đầu đứa con ngang bướng là nó mà thôi.
Mỗi khi chuẩn bị về quê, nó lại nhớ đến lần đầu tiên về nhà sau hai tháng xa cách. Ra Hà Nội học được gần một năm rồi, thế mà nó vẫn cứ khóc mỗi lần tạm biệt gia đình lên xe ra Hà Nội.
Lần đó, làng vào mùa cấy, trời rét căm căm. Nó về đến nhà là quẳng ba lô phi ngay ra đồng phụ mẹ. Đang bận tay với bó mạ bỗng có chuông điện thoại, nó lau vội tay vào ống quần rồi kiểm tra. À, là nhóc em cùng phòng gọi: “Chị ơi, phòng mình hết gạo rùi. Chị mang tạm lên nhé. Mấy hôm nữa về bọn em mang sau”. Nó nhiệt tình đáp lại: “Ừ, để mai chị mang đi một ít”. Rồi nó quay sang nói với mẹ: “Thế là phải sát thêm gạo rùi mẹ ơi, nhà ta cũng chuẩn bị hết gạo rồi!”. Mẹ nó cười gật đầu.
Đọc tiếp »

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét