Hiển thị các bài đăng có nhãn Truyện ngắn. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Truyện ngắn. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Bảy, 30 tháng 8, 2014

eBook Tuyển tập truyện ngắn của Csath Geza full prc, pdf, epub [Tuyển Tập]

Tên ebook: Tuyển tập truyện ngắn của Csath Geza (full prc, pdf, epub)

Tác giả: Csáth Géza
Dịch giả: Nguyễn Hồng Nhung
Nhà xuất bản : Thanh Niên
Năm xuất bản : 2008
Tổng số trang : 186
Kích thước :13x19
Hình thức bìa: Bìa mềm
Giá: 30.000 VND
Nguồn: e-thuvien.com

ebook tuyen tap truyen ngan csath geza prc pdf epub

Bìa Tuyển tập truyện ngắn của Csath Geza



Giới thiệu:

Csáth Géza, một trong những nhà văn kỳ lạ, nổi tiếng nhất của Hungary, đồng thời là nhà phê bình âm nhạc xuất sắc, là thày thuốc chuyên về thần kinh và phân tâm học.

Csáth Géza, tên thật là Brenner József, sinh ngày 13 tháng hai năm 1887, trong một gia đình khá giả, mẹ ông mất sớm, cha là luật sư. Quê hương ông Szabadka, nằm giữa trung tâm kinh tế và văn hóa phát triển nhất thời bấy giờ của vùng Délvidék- Hungary (vùng đất này nay thuộc Rumani).


Đọc tiếp »

Bàn Có Năm Chỗ Ngồi - Free Download

Bàn Có Năm Chỗ Ngồi

Bàn Có Năm Chỗ Ngồi

Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh
Dịch giả: 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số lần download: 528

Giới thiệu truyện Bàn Có Năm Chỗ Ngồi


Download truyện PDF - Chương 1
Download truyện PDF - Chương 2
Download truyện PDF - Chương 3
Download truyện PDF - Chương 4
Download truyện PDF - Chương 5
Download truyện PDF - Chương 6
Download truyện PDF - Chương 7
Download truyện PDF - Chương 8
Download truyện PDF - Chương 9
Download truyện PDF - Chương 10
Download truyện PDF - Chương 11

Thứ Tư, 13 tháng 8, 2014

VỢ CHỒNG CHƯA LỚN

Vợ chồng trẻ mới cưới chưa lâu, con gái nhỏ đã 6 tháng tuổi, vẫn còn mải chơi và nhí nhảnh lắm. Hằng ngày vợ chồng gửi con cho bà ngoại trông, sáng chồng đưa vợ đi làm, chiều đón về, thỉnh thoảng những trưa mát trời qua rủ vợ đi ăn…thịt chó cùng mấy anh em.


Ai cũng bảo vợ chồng nhà ấy sướng, gia đình môn đăng hộ đối, cả hai đều có nghề nghiệp ổn định, vừa lấy nhau đã có nhà riêng, tiện nghi đầy đủ. Lại còn vô cùng tâm đầu ý hợp, nhất là cái khoản ngồi cạ đánh phỏm bắt nạt bạn bè. Thế gian được vợ hỏng chồng, đằng này lại được cả ông lẫn bà…Chồng tự hào với thiên hạ vì có vợ đẹp con ngoan, vợ thì cứ đến công ty là mở máy phát khoe chồng. Khoảng thời gian đầu bao giờ cũng thật là hạnh phúc…

***

Ngôi nhà nhỏ của hai vợ chồng nằm gần ngoại thành, bên ngoài ốp gạch đỏ đặc, cửa trắng muốt có những chậu hoa treo tường biêng biếc tím và bên trong bài trí hoàn toàn theo phong cách châu Âu. Cuối tuần cùng đi siêu thị và chất đồ ăn đầy ắp tủ lạnh, chiều đón con về chồng sẽ đọc báo, trông con còn vợ đánh vật với nồi niêu xoong chảo. Tối đến sau khi ru con ngủ, vợ chồng sẽ cùng giành giật điều khiển xem TV, chồng bực mình thề sống thề chết:

- Cuối tháng anh mua con 46 inch đừng có mà xem ké!

- Em thèm vào!

Nói thế thôi, cũng qua mấy cái “cuối tháng” rồi. Không được tranh TV với vợ thì buồn lắm, dù là lần nào chồng cũng thua, phải nhường vợ xem iTV thay vì HBO hoặc Esports… Chồng lẩm bẩm:

- Anh thà xem kênh dân tộc còn hơn nghe nhạc Hàn.

- Ok – Vợ thản nhiên – Vậy hãy lên miền núi tìm một cô vợ có cùng sở thích.

Chồng bĩu môi, cắm đầu vào Iphone chơi Angry Bird. Thế mà chả hiểu sao hôm sau, miệng cứ lẩm nhẩm lời bài nhạc Hàn chết tiệt ấy trong lúc lau nhà. Có hôm mất điện, vợ kéo ghế, kéo cả chồng ra ngoài hiên ngồi ngắm sao, mơ mộng:

- Sau này có nhiều tiền, chúng mình xây bể bơi và mua xe hơi, anh nhé?!
Chồng ôm vợ vào lòng, thì thầm:

- Ừ vợ yêu, bể bơi to bằng vũng nước và hứa là em sẽ được đứng tên một chiếc mui trần điều khiển từ xa loại 12 cục pin có giảm xóc.

Vợ véo tay chồng rõ đau, giận dỗi:

- Anh này! Chả chịu phấn đấu gì cả.

Chồng vuốt tóc vợ, cười nham nhở:

- Ngủ đi em, trong giấc mơ sẽ thấy.

- Nói với anh chán chết!

Vợ hờn mát, quay mặt đi thẳng vào phòng đóng cửa ngủ luôn. Nhưng vợ đâu có biết, tháng đó chồng nhận làm thêm ngoài giờ, còn tranh thủ đi dịch hợp đồng nước ngoài cho công ty khác nữa, cuốn sổ ghi nhớ của chồng có thêm một dòng chữ đỏ gạch chân trong phần “Mục tiêu” vài năm tới: “Xây bể bơi + mua xe hơi cho vợ”.

***

Nửa đêm, con ọ ẹ khóc đòi ăn, vợ ngái ngủ lay lay vai chồng:

- Anh! Dậy cho con **.

- Cái gì? – Chồng bị đánh thức, đâm ra gắt gỏng – Anh làm gì có…

- Im đi! Pha sữa bình ý! Nhớ pha âm ấm và ít nước thôi kẻo lát con nó lại tè dầm.

- Sao em không đi mà pha?

Vợ phụng phịu:

- Em đi làm cả ngày mệt muốn xỉu, đã phải cơm nước giặt giũ cho bố con anh, giờ giấc ngủ cũng không được trọn vẹn. Anh muốn em lao lực mà chết phải không?

Chồng chào thua lí sự của vợ, đứng dậy bật đèn, miệng lẩm bẩm:

- Biết thế ngày xưa lấy…con bò còn hơn…

Vợ nhỏm dậy, gằn giọng:

- Anh vừa nói cái gì?

- Không – chồng cười toe toét – Anh bảo chắc con thích sữa bò hơn.

- Cứ liệu hồn đấy!

Con ăn ngoan lắm, vèo cái hết nửa bình 15ml. Chồng chăm chú ngắm nhìn thiên thần nhỏ, con có mũi cao môi đỏ của bố, da trắng mắt đen của mẹ, lắm lúc chồng đùa:

- Sau này con lớn là anh cứ phải nuôi đôi chó Béc-giê trong nhà.

Vợ ngạc nhiên:

- Để làm cái gì?

- Để đuổi bớt mấy thằng thanh niên đến trồng cây si ấy mà.

Chồng vênh mặt đầy đắc ý, vợ châm chọc:

- Làm như con anh xinh lắm đấy!

- Con anh cơ mà! Ít ra cũng phải ăn đứt con nhà hàng xóm!

- Nhà nó đã đẻ đâu, chẳng may xinh hơn thì anh tính sao?

- Thì anh cho con vài chục triệu sang Hàn thẩm mĩ, con nhỉ?

Con chẳng biết có hiểu gì không, cũng nhe lợi hớn hở. Chồng ngồi nghĩ lại, bất giác bật cười.

Chồng vừa nựng con vừa ngáp, nước mắt nước mũi chan hoà. Vợ nằm bên cạnh ngủ ngon lành, môi vợ thỉnh thoảng mím mím lại, trông yêu lắm. Tự dưng không kiềm được, cúi xuống định hôn trộm vợ, bỗng chồng giật mình, chỗ con nằm ướt sũng…! Lại một lần nữa chồng và con phá giấc ngủ của vợ.

- Em ơi! Dậy đi…Anh không biết thay tã đâu…

- Trời ạ!

Thế là hai vợ chồng lại cặm cụi gần nửa tiếng đồng hồ, để rồi đi đến quyết định cuối cùng: sẽ đổi lịch sinh học của con, không cho ăn đêm nữa xem còn dám làm phiền bố mẹ nữa hay thôi!

***

Con đã được hơn 10 tháng, cứng cáp và đang bắt đầu tập đi. Chiều nào chồng cũng chịu khó lau sàn sạch bóng để con thoải mái lăn lê bò toài. Một lần, vợ đang nấu cơm bỗng nghe tiếng con khóc ré lên ngoài phòng khách. Hốt hoảng chạy ra thì thấy con đang nằm úp mặt xuống sàn ăn vạ, bố ngồi cạnh bình thản đọc Conan. Vợ gầm lên:

- Con bị sao thế kia?

- Ngã em ạ.

Chồng cười tươi như hoa. Vợ nổi khùng:

- Anh trông con kiểu gì vậy? Mà nó ngã không biết đường đỡ nó lên à?

- Anh muốn con học cách tự đứng dậy…

Vợ xót con, vừa ôm vừa xuýt xoa, vừa kiểm tra xem có sứt mẻ miếng nào không, vừa lườm chồng khét lẹt:

- Rõ dở hơi. Chả được cái tích sự gì hết!

Vợ bế con vào phòng, chồng thở dài ngán ngẩm, người ta bảo “con hư tại mẹ” quả là chuẩn không cần chỉnh.

Con bi bô nói được vài từ, chồng nhanh nhảu:

- Nói “ba” đi con. Baaaaaaaaa…

Vợ chen vào:

- Con em đẻ ra, phải biết gọi mẹ trước chứ. Gọi mẹ đi con!

Chồng cãi:

- Tự em đẻ được à?

- Thế anh có phải mang bầu không?

- Nhưng mà…

Chưa nói hết câu thì con tè dầm, khó chịu, lại gào lên oe oé. Vợ chồng đình chiến, tạm thời hợp tác thay tã và tắm rửa cho con, lát sau là quên hết.

Vợ đi nghỉ mát với cơ quan một tuần, con lại gửi bà, chồng ở nhà đêm nào cũng lôi bạn về nhậu nhẹt, xem bóng đá. Vỏ lon bia rải từ nhà ra sân, thuốc lá đầy một gạt tàn, bát đĩa bẩn đầy bồn rửa và phòng bếp tan hoang. Vợ về đến nhà vào một buổi sáng đẹp trời, khi chồng đang trong tư thế ngủ vắt lưỡi trên ghế sopha và TV chắc là bật từ đêm qua vẫn chưa thèm tắt. Vợ bấm chuông mấy lần mới giật mình tỉnh dậy, cất giọng lèm bèm:

- Ai thế?

- Vợ anh đây!

- Thật á?

- Đừng có nói em mới đi một tuần đã quên mặt nhau rồi nhé!

Chồng nửa tỉnh nửa mơ, mắt nhắm mắt mở bước ra cửa.

- Sao em về sớm thế?

- Anh muốn em đi luôn chứ gì?

- Đâu! – Chồng gãi đầu gãi tai, e thẹn – Anh mong em về mãi…

Vợ đưa mắt nhìn đống hoang tàn một lượt, thở dài thườn thượt:

- Tôi biết anh mong tôi thế nào rồi…

***

Trời mưa như trút nước, vợ nhắn tin bảo chồng: “Lát em đi sinh nhật chị kế toán trưởng, anh không phải đón em đâu, đón con rồi ăn luôn bên bà ngoại nhé”. Chồng đọc tin nhắn, nhét điện thoại vào túi quần rồi xuống thẳng nhà xe, quyết định đội mưa về cho…mát. Đột nhiên, một bàn tay nhỏ nhắn đặt lên vai chồng, nhẹ nhàng:

- Huy định cứ thế về à?

Chồng giật mình quay lại, là chị Hương – chị trưởng phòng kinh doanh, sếp của chồng. Chồng cười:

- Vâng chị ạ. Vợ em đi ăn với bạn nên không phải đón, em thì thế nào cũng được, em khoẻ lắm.

Chị Hương nói:

- À…Vậy Huy cho chị về nhờ được không? Chị có 2 cái áo mưa và xe chị hỏng từ hôm qua, vẫn đang bảo hành ngoài hãng.

- Vâng, được ạ. – Chồng lễ phép.

- Cảm ơn Huy.

- Có gì đâu sếp.

Chị Hương tủm tỉm:

- Đừng gọi chị thế nghe khách sáo lắm.

Nhà chị Hương không cùng đường, kể cũng hơi bất tiện, nhưng chồng vẫn tỏ ra niềm nở để lấy lòng sếp, mất gì đâu mà không tranh thủ cơ hội. Mưa to quá, chị cứ phải rướn người lên, mặt áp sát vào tai chồng nói nghe mới rõ. Vợ cùng mấy chị đồng nghiệp đang ngồi taxi đến nhà hàng, chuyện trò rôm rả. Chợt một chị lên tiếng:

- Giờ xe máy biển đẹp nhiều nhan nhản nhỉ? Đôi kia có con LX đỏ biển tứ quý sáu kìa. Mình cũng đang nhờ ông cậu làm bên giao thông tìm cho một “em” biển tứ quý…

Vợ điếng người:

- Ơ…xe biển đó là của nhà em mà…

Các chị nhao nhao:

- Thế chồng em đang đèo con nào kìa???

Vợ như bị hất nguyên gáo nước lạnh vào mặt. Lắp bắp:

- Em…em…không biết.

- Lại còn ngồi mà không biết? Đuổi theo xem nó là con nào!

Vợ vội vã xuống xe, bắt một chiếc taxi khác trên đường nhanh chóng đuổi theo…

Đến cổng nhà, chị Hương bảo chồng:

- Huy vào nhà chơi đã, đợt ngớt mưa rồi về.

- Dạ thôi, em…

Chị ngắt lời:

- Thôi cái gì, mấy khi đến nhà chị?

Chồng đành miễn cưỡng dắt xe vào sân. Chị bảo chồng ngồi phòng khách đợi, lát sau chị đem ra một cái khăn bông và một cái áo nam, nói:

- Huy lau khô tóc rồi thay áo đi kẻo lạnh.

- Không cần đâu chị…

Chị gắt nhẹ:

- Huy vì chị mà ốm là chị áy náy lắm đấy.

Chồng nghe theo răm rắp. Chị Hương ngồi xuống tìm hộp trà Dilmah.

Bỗng, cánh cửa bật mở. Vợ bước vào, trên mắt vợ còn nguyên sự kinh ngạc. Chồng chết lặng, cứng miệng, linh cảm sẽ có chuyện không hay sắp xảy ra…Chị Hương còn muôn phần hoang mang hơn:

- Cô là ai?

Vợ không trả lời, xé màn mưa, lao về phía cái taxi đang đợi ngoài cổng. Vợ ngồi trong xe, khóc to hơn cả mưa, khóc nấc lên từng hồi. Anh tài xế ái ngại:

- Đi đâu đây em ơi?



Chồng đội cả trời mưa, phóng như bay về nhà, mặc kệ mưa tát vào mặt đau rát, cả những tia chớp rạch ngang bầu trời và tiếng sấm đì đùng giận dữ. Cố gắng nhanh hết sức có thể, cố gắng nhích lên từng tí trong dòng người giờ tan tầm. Chồng biết vợ đã hiểu lầm, nhưng không biết phải giải thích sao cho vợ tin. Khổ sở lắm mới lết về đến nhà, chồng để nguyên bộ dạng ướt sũng bước vào phòng khách. Vợ bình thản đến rợn người, đẩy tờ giấy A4 về phía chồng:

- Đơn đấy, ký đi.

- Đơn gì? – Chồng ngơ ngác.

- Ly hôn.

- Em điên à? – Chồng quát lên.

- Không điên. – Vợ vẫn giữ thái độ đó.

- Em phải nghe anh giải thích! – Chồng quỳ xuống, nắm chặt tay vợ.

- Anh biến đi cho khuất mắt tôi!

Suýt thì chồng đã nói: “Nhà này đứng tên anh đấy nhé”. Nhưng chợt nhận ra, bây giờ không phải lúc có thể đùa…Chồng yếu ớt thanh minh:

- Anh thề. Chuyện không phải như vậy mà…

Vợ im lặng, bước vào phòng, đóng sầm cửa lại.

Những ngày sau đó, tổ ấm của hai vợ chồng lạnh như nhà ma. Vợ không nói một lời nào, lặng lẽ đi, lặng lẽ về như một cái bóng. Vợ ăn riêng, chồng ăn riêng. Đêm đến, chồng vừa bước vào thì vợ ôm gối ra phòng khách ngủ.

2h sáng, chồng dò dẫm sang phòng khách, đắp chăn cho vợ rồi ra ban công hút thuốc. Vợ giả vờ ngủ, nước mắt ứa ra, ướt đẫm gối.

Ngày hôm sau, lại thế. Nhưng đến sáng tỉnh dậy, thì vợ đã thấy mình nằm trên giường, bên cạnh con, chồng co ro trên ghế sopha, và TV thì chắc là lại từ đêm qua chưa thèm tắt…

Kể từ đêm hôm sau, chồng tự giác “dọn” sang phòng khách, chồng thức khuya hơn và hút thuốc nhiều hơn. Nửa đêm, nghe tiếng con khóc và đèn phòng ngủ vẫn sáng, chồng cắn chặt môi… Chắc giờ này vợ đang vất vả vì phải vừa cho con uống sữa, vừa tự thay đồ cho con, thương vợ…còn vụng về lắm…

Đến khi đèn phòng tắt và con đã ngừng khóc hẳn, chồng mới cầm điện thoại nhắn tin vào máy vợ: “Anh rất nhớ em!”…

Vợ đọc tin nhắn, tim như thắt lại, rồi lạnh lùng tắt máy.

Hai con người, một ngôi nhà, hai trái tim, một bức tường ngăn cách…

***

Vợ sang ngoại đón con. Mẹ nhìn vợ lo lắng:

- Sao dạo này mặt mày hốc hác thế con?

Vợ không trả lời, cúi gằm mặt xuống. Mẹ nghiêm nghị:

- Có chuyện gì rồi phải không?

Vợ bật khóc, ôm lấy mẹ, nức nở kể hết mọi chuyện. Mẹ dịu dàng:

- Con đã nghe Huy giải thích chưa?

- Con…chưa…

Mẹ nói:

- Đã là vợ chồng thì phải tin tưởng lẫn nhau. Dù Huy sai hay con sai, con cũng nên bình tĩnh lắng nghe. Vợ chồng còn trẻ, con thì bé. Không nghĩ cho mình thì cũng phải biết vì con vì cái…Biết đâu con hiểu lầm Huy thật?

Vợ thẫn thờ trở về nhà, vẫn cái không khí ảm đạm đó, đẩy cửa bước vào, chợt phát hiện chồng đang gọi điện thoại cho ai đó. Vợ bế con, đứng nép sau cánh cửa nghe trộm…

Giọng chồng tha thiết:

- Chị ơi…Chị giúp em đi…Giờ em không biết phải làm thế nào để vợ em tin. Đã mấy ngày hôm nay vợ chồng em sống kiểu “người vô hình” rồi chị ạ…

- Chỉ vì Huy tôi về nhờ và vợ Huy giận đến tận hôm nay sao?

- Vâng. Cô ấy còn đòi chia tay, em thực sự không chịu nổi.

- Vậy Huy muốn tôi làm gì?

- Chị có thể gặp vợ em giải thích đó chỉ là hiểu lầm, được không chị?

- Tôi…

- Em xin chị. Vợ và con là tất cả đối với em, nhưng lúc này quả thật em bất lực…

- Thôi được rồi. Tôi đồng ý, nhưng không chắc cô ấy sẽ tha thứ đâu nhé.

- Vâng – Chồng mừng rỡ – Chỉ cần còn một tia hy vọng em cũng cố gắng đến cùng.

- Ừ. Thế nhé. Chào Huy…

Chị tắt máy, chồng đứng dựa vào tường, thở phào như vừa trút được gánh nặng ngàn cân. Đột nhiên, vợ bước vào, nước mắt giàn giụa:

- Anh ơi…!

Chồng giật bắn mình quay lại. Thấy mẹ khóc, con cũng khóc theo. Rồi bất ngờ, cả hai mẹ con nó oà lên. Chồng hết ôm vợ, rồi lại ôm con, mặt đỏ bừng, lúng túng mãi:

- Ơ…này…này…

***

- Em xin lỗi…

Vợ nằm gọn trong tay chồng, nghẹn ngào.

- Tại anh mà, anh không giải thích, cũng không chứng minh được là anh đúng.

- Tại em mà, em không chịu nghe anh.

- Không, tại anh. Đáng lẽ phải đi đến nơi về đến chốn, không được “tạt té” linh tinh.

- Tại em đấy, đáng lẽ phải về cơm nước cho chồng con nhưng em lại ham chơi.

- Đã bảo tại anh mà!

- Tại em, anh lì thế nhỉ!



Vợ chồng cùng phá lên cười. Lát sau:

- Anh ơi?!

- Dạ vợ?

- Bốn mươi năm nữa chúng mình còn “trẻ trâu” thế này không nhỉ?

Thứ Hai, 11 tháng 8, 2014

eBook Vượt Qua Sóng Dữ - Dạ Thu full prc, pdf, epub [Kinh dị]

Vượt Qua Sóng Dữ




Thông Tin

Tác giả: Dạ Thu
Thể loại: Kinh dị, truyện ma, truyện ngắn, văn học việt nam, văn học phương đông
Nguồn: Sưu tầm
Edit ebook: Kayako Saeki
Đăng: daotieuvu.blogspot.com


Giới Thiệu

Tác giả Dạ Thu đã gửi đến bạn đọc một truyện mới với nhiều tình tiết đầy và những bất ngờ thú vị; không phải là truyện với quá nhiều chi tiết ảo tưởng mà là truyện với những nhân vật lẫn cách xây dựng tình huống đều khiến bạn đọc không thể rời mắt. Nếu ưa khám phá và cảm giác mạnh có lẽ độc giả sẽ yêu thích truyện Vượt Qua Sóng Dữ; nhan đề truyện phần nào đã cho bạn đọc thấy được những thử thách đang ở phía trước; liệu còn gì nữa đây ???
Đọc tiếp »

Chủ Nhật, 10 tháng 8, 2014

eBook Lời Nguyền Mỹ Nhân - Bồng Vũ full prc, pdf, epub [Kinh dị]

Lời Nguyền Mỹ Nhân




Thông Tin

Tác giả: Bồng Vũ
Thể loại: Kinh dị, truyện ma, truyện ngắn, văn học phương đông, văn học trung quốc
Nguồn: bloghappybee.wordpress.com
Edit ebook: Kayako Saeki
Đăng: daotieuvu.blogspot.com

Giới Thiệu:

Chết tiệt, việc xui xẻo này sao có thể xảy ra với cô chứ?
Cô vốn đang thấy mình thật may mắn, rốt cục có thể thoát khỏi ác danh “sâu gạo”. Được đến nơi khí chất thanh lịch, tràn ngập phong tình Trung Quốc “Đông Phương mĩ nhân” làm việc.
Còn may mắn hơn boss lại là một siêu cấp mĩ nam tử.
Không nghĩ rằng cô mới vui vẻ mười ngày, tiếp theo lại phải đối mặt với vận mệnh đáng sợ – Mới làm nửa ngày, thì ra boss mĩ nam không phải thật sự muốn cô đảm đương chức vụ trợ lý đặc biệt.

Đọc tiếp »

eBook Luyện Bùa Ma - Hùng Sơn full prc, pdf, epub [Kinh dị]

Luyện Bùa Ma




Thông Tin

Tác giả: Hùng Sơn
Thể loại: Kinh dị, truyện ma, truyện ngắn, văn học viêt nam, văn học phương đông
Nguồn: truyện.org
Edit ebook: Kayako Saeki
Đăng: daotieuvu.blogspot.com

Nội Dung:

Tác giả Hùng Sơn đã giới thiệu một truyện mới nữa đến với bạn đọc trong chuỗi những truyện về bùa ngải, những gì ma mị ở mảnh đất Sài Gòn. Trời Sàigon mấy bữa nay âm u và ảm đạm lạ lùng, những áng mây đen bay thực thấp và không khí lành lạnh. Tấn và Nhung nắm tay nhau từ trong rạp hát đi ra.

Tuần này rạp Rex chiếu một phim thực nổi tiếng, khán giả đã phải chen chúc nhau mới lấy được giấy vô cửa. Cuốn phim này đã được người ta quảng cáo quá rầm rộ nên lại càng làm cho nhiều người hiếu kỳ tới coi, mặc dù họ không phải là những người ưa thích coi hát bóng mấy.

Tấn và Nhung cũng như những khán giả khác đều bị những cảnh trong phim hấp dẫn tới mê hoặc. Nhất là khi cặp tài tử chính dắt nhau vô rừng, tới một con suối nhỏ bơi lội và đùa rỡn với nhau mới thần tiên làm sao. Bộ ngực núi lửa trắng ngần và chắc nịch của cô nữ minh tinh vươn lên, nhấp nhô trong làn nước bạc dưới ánh nắng mặt trời thật man rợ.

Những chiếc lá rừng vàng ửng, lững lờ trôi trên mặt nước, bám vào thân thể nàng như mơn chớn, vuốt ve tấm thân vệ nữ mới lại tình tứ tới rụn người. Lúc ấy chính Nhung cũng không chịu nổi cảnh âu yếm hồn nhiên trên màn ảnh. Nàng ngả đầu dựa hẳn lên vai Tấn, ngực nàng ép cứng vô tay chàng. Tấn cũng nôn nao, chàng cúi xuống đặt lên môi Nhung nụ hôn dài bất tận. Chàng thấy thân thể nàng run lên, nóng bỏng, ngất ngây, tê chồn ở đầu lưỡi. Hình như Nhung còn rên lên nho nhỏ. Bàn tay nàng luồn qua áo Tấn bấu thật chặt...



Dropbox: Prc || Pdf || ePub

Thứ Năm, 7 tháng 8, 2014

eBook Tượng Đồng Đen Một Chân - Xuân Đức full prc, pdf, epub

Tượng Đồng Đen Một Chân

Xuân Đức

Thông Tin

Tác giả: Xuân Đức
Thể loại: Kinh dị, truyện ngắn, văn học viêt nam, văn học phương tây
Nguồn: vnthuquan.net
Edit ebook: Kayako Saeki
Đăng: daotieuvu.blogspot.com

Giới thiệu:

Tác giả Xuân Đức cũng nói: bạn có quyền tin hoặc không tin vào những điều mà tôi sắp kể. Việc đó không sao, bởi chính tôi, khi chấm hết trang viết cuối cùng cũng chợt thấy bần thần. Tôi tự hỏi, liệu người đọc có thể tin được vào những điều mình kể không? Tôi loay hoay định sửa lại bản thảo, chợt nhớ đến lời dặn của thầy: đừng cố tìm cách làm cho người ta tin, hãy xem xem mình nói có thật lòng không? Thưa bạn, hãy coi như tôi đang làm cổ tích vậy.

Còn gì gian khổ và nghiệt ngã bằng sự tự biết về mình. Người không tự biết mình, như chuyện dân gian vẫn kể, là người lúc nào cũng tỏ ra thông thạo tất cả mọi chuyện, là người chỉ thích nói cho người khác nghe mà không bao giờ chịu lắng nghe người khác nói, là người chỉ cắm cổ cắm đầu mà viết chứ chẳng bao giờ chịu khó đọc những trang viết của người xung quanh. Tôi tin cả tôi lẫn các bạn không có ai như vậy cả. Nếu bạn tò mò muốn biết thì tôi sẵn sàng bất cứ lúc nào cũng có thể dẫn bạn đến thăm chơi cái xóm Linh Linh ấy, nơi có một người đàn ông lấy bảy bà vợ mà cũng là bảy chị em ruột. Còn các thầy mo và những phép thư của họ thì sao ? Xin tranh thủ kể trước ra đây một trường hợp., một trong rất nhiều của truyện này.

Vào năm 1962, có một người đàn ông chột mắt, tuổi cao, râu dê, cưỡi một con ngựa cùng với vợ, tự xưng là Tổng vương từ ngoài vùng đất Hàm Nghi vào. Dọc theo các bản dân tộc, người vợ đi trước một ngày dùng thuốc độc thư cho nhân dân bị ốm. Các thầy mo trong bản không có cách gì chữa được vì đó là một loại độc đặc biệt. Ngày hôm sau, tên Tổng vương ấy đi ngựa đến, dùng phép giải độc. Dĩ nhiên người được chữa khỏi bệnh phải trả tiền rất cao hoặc trả bằng các vòng bạc. Uỷ ban hành chính của các xã dân tộc đã cấp báo về huyện. Nhận thấy lão thầy mo kia có bằng chứng phạm pháp, huyện đã lệnh cho công nhân khai thác gỗ Bãi Hà kết hợp với dân quân vây bắt tên Tổng vương ấy. Chuyện đó ở quê tôi ai ai cũng biết.

Có một thời gian, đặc biệt là trong chiến tranh, hiện tượng các thầy mo có phần giảm đi. Nhưng hiện nay, không hiểu vì lý do gì, cách chữa bệnh bằng phép thổi bỗng lan tràn, thậm chí không phải chỉ ở các thầy mo trên rừng mà còn lây ra vài ba thầy kiểu đó ở dưới xuôi. Rồi những sự kiện trả thù nhau bằng phép thư cũng trở nên rùng rợn hơn. Đã có địa phương xảy ra thành vụ án lớn...

Tôi lược kể những điều ấy không phải để biện minh cho câu chuyện mình sắp kể, mà muốn nói rằng, dù sao cái xóm Linh Linh kia vẫn đang còn đó, và bản thân tôi vẫn đang ở đây, thì cái câu chuyện này không thể không buột mồm kể ra được. Người ta học nói đã khó rồi, nhưng khi đã biết nói thì học sự nín lặng còn khó khăn hơn. Ví thế, tôi xin các bạn bỏ chút thì giờ nghe tôi kể.

Chuyện rằng, ngày xửa ngày xưa...


Dropbox: Prc  Pdf  ePub






Thứ Ba, 5 tháng 8, 2014

CON ĐĨ.....

Tôi bỏ cô ấy để yêu một người khác, không phải vì tôi đã chán cô ấy... mà đơn giản là vì... cô ấy quá đặc biệt, tôi không thể hiểu nổi... và tôi sợ phải hiểu, sợ phải bước vào thế giới đầy rối ren của cô ấy.

Người yêu tôi bây giờ là một người đơn giản, cô ấy không quá hiền và cũng chẳng có cá tính dữ dội mấy, cô ấy không tự design một món quà cho tôi, không bất ngờ đến trước cửa nhà tôi trao cho tôi một nụ hôn, không nhét một cái gối to vào bụng và tưởng tượng rằng chúng tôi sắp có con... không, cô ấy không làm những điều mà người yêu trước của tôi làm.

Cô ấy chỉ đơn giản gọi cho tôi một cú điện thoại mỗi ngày. Nếu muốn đi chơi với tôi, cô ấy sẽ lên kế hoạch trong vòng mấy ngày trước. Đến ngàyValentine cô ấy tặng tôi một miếng chocolate hình trái tim, trơn bóng không như miếng chocolate mà người yêu trước của tôi tự làm, có tên tôi và tên cô ấy trên đó.


Có thể có sự khác biệt quá lớn trong cách yêu của hai người và cho dù biết rằng người yêu trước của tôi yêu tôi một cách dữ dội hơn thì tôi cũng không dám sống trong tình yêu ấy, tôi sợ sẽ bị nhấn chìm điều tôi cần là một tình yêu đơn giản, có thể dẫn đến hôn nhân thì càng tốt. Sau khoảng 2 tháng chia tay, tôi vẫn nhớ cô ấy nhiều lắm, tôi không thể bắt gặp cô ấy trong hình hài người yêu mới nên tôi thường tự thần ra một mình, người yêu mới của tôi thấy vậy cũng hỏi thăm nhưng cũng chỉ là hỏi thăm cho qua chuyện, cô ấy không quan tâm nhiều đến điều mà tôi đang nghĩ.

Bất ngờ một hôm. Tôi nhận được tin nhắn của người yêu cũ.

"Anh thế nào rồi? Anh có được hạnh phúc không?"

Tôi reply ngay sau đó.

"Không hạnh phúc lắm! Nhưng giản đơn là được, anh cần nó..."

Một lúc lâu tôi không thấy cô ấy reply.

Tay tôi vẫn cầm điện thoại, vẫn chờ một dòng tin nhắn. Một lúc,một lúc lâu nữa. Tôi không chịu được nữa, tôi phải gọi lại, phải nghe bằng được giọng của cô ấy. Bất chợt, tôi chưa kịp bấm số thì điện thoại của tôi reo. Số của cô ấy, tay tôi run như lần đầu tôi bấm số làm quen với cô ấy.

- Em à, có chuyện gì không? Tôi cố lạnh lùng.
- Mình làm người tình anh nhé...
- Vậy là sao?
- Anh không cần phải yêu em chỉ cần anh đến bên em những lúc anh cần em có được không anh?
- Ừ

Tôi biết tôi ừ là vì tôi còn quá yêu cô ấy và tôi không có cảm giác tội lỗi mấy với người yêu mới đơn giản là vì tình yêu mới không có gì đặc biệt, nổi trội.

Chúng tôi gặp nhau ở một quán cà phê nhỏ và đầy hoa cúc cắm ở xung quanh các vách tường.
- Anh tưởng em thích các quán cà phê có gam màu trầm cơ mà?
- Ồ, quen em lâu như vậy mà anh cũng không biết là em dễ thay đổi hơn là một cái lật tay sao?

Tôi cười, cô ấy vẫn hóm hỉnh như vậy, vẫn duyên dáng như vậy.
Chúng tôi về nhà của cô ấy, yêu nhau cũng khá lâu rồi nhưng thực ra tôi chưa bao giờ lên nhà cô ấy, tôi chỉ đứng tiễn cô ấy ngoài cổng khu chung cư, cô ấy bảo cô ấy chỉ sống một mình nên không muốn đàn ông lên, sợ lắm chuyện phát sinh, tôi bật cười, tôi đâu đến nỗi dê như thế, mà bây giờ là thời đại gì rồi mà cô ấy còn sợ chuyện đó. Vậy mà bây giờ,cô ấy chủ động mời tôi lên nhà.

Mọi người hàng xóm và bác bảo vệ già có vẻ quí cô ấy, người mỉm cười, người chào cô ấy, riêng bác bảo vệ thì nháy mắt với cô ấy một cái.
- Con bé này. Thế là cũng chịu dẫn người yêu lên nhà rồi hả?

Cô ấy cười nụ
Nhà của cô ấy quá rộng đối với người ở một mình, chúng tôi ngồi uống nước, nói chuyện, bất chợt, cô ấy cố ý dựa vào ai tôi, tôi ôm lấy vai cô ấy, chúng tôi ngồi lặng một lúc, rồi cô ấy kéo khuôn mặt tôi lại thật gần, thật gần tôi vẫn còn nghe rõ. Lúc nụ hôn buông lơi lần đầu, cô ấy tựa trán cô ấy vào trán tôi thì thầm: "Em nhớ anh đã từng nhớ không chịu nổi". Tôi hôn cô ấy mãnh liệt hơn.Và chuyện đó đã xảy ra. Đó là lần đầu của hai chúng tôi.

Người ta bảo hạnh phúc xuất phát từ tình yêu chân thực thường không thể đi đôi với thực tế cuộc sống. Nhưng trong tôi vẫn tham lam, vẫn muốn có cả hai, tôi cần một người tình như cố ấy,nhưng tôi lại cần người yêu như người yêu tôi,và tôi chấp nhận sự thoả hiệp của chính mình.

- Anh có biết định nghĩa của người tình không??? Cô ấy nói trong tư thế nằm sấp và tay chống cằm.
- Không, cũng chưa bao giờ anh suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này.
- Một người tình thì kém xa một người yêu và hơn con đĩ một tẹo.
- Con đĩ... em nói nghe kinh quá.

Cô ấy không nói gì thêm, chỉ cười.

Chúng tôi duy trì quan hệ được hơn một năm. Đó là khoảng thời gian hạnh phúc... nhưng lý trí của tôi vẫn đè bẹp hạnh phúc thực tại này. Có lẽ tôi sinh ra đã vậy. Không có từ mơ mộng mang tên cuộc sống. Tôi quyết định cưới vợ, không phải cô ấy mà là người yêu mới của tôi.

Khi tôi nói chuyện này với cô ấy, cô ấy không hề biểu lộ chút ngạc nhiên, thậm chí cô ấy còn lạnh lùng nói:
- Anh này... anh không tính giá cả cho những lần chúng ta quan hệ hay sao???

Tôi giật mình, tôi nghĩ cô ấy nói đùa...tôi cười xoà

Mặt cô ấy đột nhiên nghiêm lại:
- Em nói nghiêm túc đấy. Không có gì là không có giá đâu.

Tôi không tin vào đôi tai mình nữa. Hoá ra tôi yêu nhầm một con đĩ mất rồi. Tôi vẫn cố cười.
- Bao nhiêu hả em?
- Tuỳ tâm anh thôi...
- OK! Mai anh sẽ mang đến, hôm nay anh không mang nhiều tiền.

Hôm sau, tôi mang một phong bì tiền gồm 2000$ đến nhà cô ấy.Trong đó tôi còn để kèm mảnh giấy "Gửi em đĩ thân yêu, thế này đã đủ chưa? Nếu chưa đủ thì bảo anh đưa thêm nhé, cảm ơn em đã vui vẻ cùng anh, à mà với mấy thằng khác em đừng đòi trọn gói như thế nhé, xong ca nào dứt điểm ca ấy đi".Tôi biết tôi quá cay độc khi viết những dòng ấy nhưng tôi quá tức giận.

Cô ấy không liên lạc với tôi nữa. Cuối năm, chỉ còn 3 tháng nữa là cuối năm, tôi chuẩn bị cho lễ cưới.
Tôi và vợ tôi sống lặng lẽ, đời sống tâm hồn hay chăn gối đều không sâu sắc.Được gần một năm, tôi phát hiện ra cô ấy ngoại tình, không đau khổ, giằng xé, chỉ hơi ngạc nhiên... Chúng tôi chia tay nhau trong sự thoả thuận ngầm rằng chưa có con cái quả là một điều may mắn.

Tôi bắt đầu nhớ đến người yêu cũ.Cô ấy thế nào rồi, có chồng chưa, hay vẫn là một con đĩ bao trọn gói.
Tôi quyết định đến thăm nhà cô ấy. Đứng ngoài cửa tôi nghe thấy tiếng trẻ con khóc, có lẽ cô ấy đã có gia đình, ít nhất tôi cũng không phải ngại vì sợ phải bắt gặp cảnh cô ấy đang nằm với một người đàn ông khác.

Tôi gõ cửa. Một người phụ nữ ra mở cửa.
- Anh hỏi ai?
- Cho tôi hỏi Thư có nhà không?

Cô ấy không nói gì, lẳng lặng mời tôi vào uống nước. Xong đâu đấy cô mới chậm rãi kể chuyện.
- Cách đây gần một năm chính vì đứa bé này, con bé Thư nhà tôi đã đánh đổi chính mạng sống của nó.

Tôi đau nhói trong tim.
- Thư chết rồi hả chị? Chị không đùa chứ? Tại sao hả chị?
- Ừ! Hồi đó, bác sĩ khuyên nó là phá cái thai đi, nó bị bệnh tim, sinh con rất nguy hiểm, nhưng nó nhất quyết không chịu.
Tôi bàng hoàng, thì ra đây là sự thật. Sự thật đến chói tai và nhói lòng. Tôi ngồi thừ một lúc rồi bất chợt lên tiếng.
- Vậy bố đứa trẻ đâu?
- Con Thư nó là người đặc biệt, nó luôn làm những điều không ai đoán trước được, và có lẽ bố đứa trẻ là điều mà nó cũng muốn giữ kín. Nhưng tôi có một tấm hình nó giữ, hình như là của người đó, và hình như, đó là cậu. Đúng rồi, bây giờ tôi mới để ý, hình như đúng là cậu.

Chị dẫn tôi vào phòng Thư. Căn phòng vẫn nguyên cách trang trí. Những kỉ niệm xa xăm ùa về thấm đẫm nước mắt. Chị mở một hòm nhỏ và cầm ra một bức ảnh. Đúng rồi, đây là ảnh tôi, tôi nhớ hồi yêu nhau cô ấy xin tôi một bức ảnh để cài vào ví. Chị đưa thêm cho tôi một phong bì.

- Đây là tiền của Thư đưa tôi, bảo khi nào con nó lớn thì đưa cho con nó, nó đề phòng nếu nó sinh con mà không may ra đi, tôi cũng khá ngạc nhiên, nó có dư tiền trong tài khoản vậy mà nó phải cần 2000$ trong phong bì này đưa cho con nó là sao? Tôi nghĩ đó là của bố đứa trẻ. Có lẽ đó là cậu. Tôi nói có đúng không? À, nó còn giữ một bức thư nhỏ, có lẽ là gửi cho cậu, tôi không dám dở ra xem.

Tôi vội vàng dở bức thư màu chữ đã hơi hoen đi một tí. Không phải bức thư dành cho tôi mà là bức thư tôi đã dành cho cô ấy......

"Gửi em đĩ thân yêu, thế này đã đủ chưa? Nếu chưa đủ thì bảo anh đưa thêm nhé, cảm ơn em đã vui vẻ cùng anh, à mà với mấy thằng khác em đừng đòi trọn gói như thế nhé, xong ca nào dứt điểm ca ấy đi"

Hình như là tôi đã nhầm con đĩ với một người tình. À không, không phải người tình, mà là người yêu, mà cũng chẳng phải, là vợ tôi. Thực sự là vợ tôi!!!

Đừng Quên: Nhấn LIKEChia Sẻ để ủng hộ bài viết của mình bạn nhé !

Thứ Năm, 31 tháng 7, 2014

eBook Hành Trình Về Thị Trấn Buồn Tênh full prc, pdf, epub

Hành Trình Về Thị Trấn Buồn Tênh

Thông Tin
Nguồn: Romance Book
Tác giả: Nhiều tác giả
Thể loại: Truyện Gay, Truyện Ngắn, đam mỹ
Ebook: Romance Book
Đăng: daotieuvu.blogspot.com


GIỚI THIỆU

Hành Trình Về Thị Trấn Buồn Tênh – Tình yêu trai Việt, nghe kể chuyện đời nhau​

Bạn đang nghĩ: “Lại một cuốn sách lá cải, câu khách. Lại những chuyện sốc và sex rẻ tiền.” Bạn sẽ nghĩ lại ngay sau khi đọc xong truyện đầu tiên trong tập sách này.​
Đọc tiếp »

Thứ Bảy, 26 tháng 7, 2014

eBook Tuyển Tập Dino Buzzati full prc, pdf, epub [Truyện Ngắn]

Tên ebook : Tuyển Tập Dino Buzzati (full prc, pdf, epub)

Tác giả: Dino Buzzati
Thể loại: Sách hay, Truyện ngắn, Tuyển tập, Văn học phương Tây
Dịch giả :  Nguyễn Kiều Diệp , Nguyễn Ðức Thanh Quang , Đức Lâm , Bùi Vĩnh Phúc , Phan Mai , Nguyễn Minh Hoàng
Convert : Bùi Xuân Huy
Nguồn : vnthuquan.net
Ebook: http://daotieuvu.blogspot.com
ebook dino buzzati prc pdf epub

Nhà văn Dino Buzzati



Đọc tiếp »

Thứ Ba, 8 tháng 7, 2014

CON VẸT XANH

Anh là một nhân vật nổi danh ở Hà Thành, tung hoành ngang dọc trên đảo Quỳnh, đã ba năm rồi mà chưa trở về nhà. Mẹ anh nhớ con da diết, nhiều lần nhờ người viết hộ thư gọi con về nhà xem sao.
***
Cuối cùng Anh cũng thu xếp được thời gian về thăm mẹ. Mẹ anh trông thấy con trai trên ba mươi tuổi, hơi beo béo, mừng rơi nước mắt, ôm vai con trai nói: "Con ơi! Con quên nhà rồi sao? Quên luôn cả mẹ rồi sao?".
Khóe mắt của Anh cũng rơm rớm ướt, anh vội nói: "Mẹ ơi! Mẹ nói vậy, chứ con quên mẹ sao nổi!?"
mother-and-son1
Anh đưa quà tặng mẹ - một chiếc lồng chim xinh xắn, bên trong nuôi một con vẹt xanh. Con chim ấy đầu tròn, mỏ trên to trông như cái móc câu, mỏ dưới ngắn nhỏ, lông vũ rất đẹp, toàn thân như khoác ngọc phỉ thúy. Con vẹt này Anh đã mua được mấy tháng, luôn mang theo bên mình và dày công dạy nó nói.
Mẹ anh nghe con trai nói mua con vẹt mất chín ngàn đồng (tương đương 18 triệu đồng tiền Việt Nam – ND), bèn mắng con không biết quí trọng đồng tiền: "Con ơi là con! Kiếm được đồng tiền có dễ đâu, chi một khoản hoang phí thế này, thật là không thỏa đáng". Mẹ anh vừa thương lại vừa giận, cằn nhằn mãi.
Anh giãi bày: "Mẹ ơi! Con nghĩ thế này ạ! Con đang mở công ty, rất bận, không có nhiều thời gian về nhà thăm nom mẹ được. Nên để con vẹt này hầu chuyện mẹ già, mẹ có thể thường xuyên chuyện trò tâm tình với nó đấy!".
Mẹ anh nói: "Nó làm sao mà có thể nói chuyện với mẹ, thay được con chứ! Bố con mất sớm, nay mẹ cũng gần bảy mươi rồi!...".
Anh con trai không biết làm thế nào để an ủi mẹ, bèn bảo con vẹt nói. Con vẹt xanh nhại theo giọng của Anh: "Chào mẹ! Chào mẹ! Con là Anh, con là Anh!" Mẹ anh nghe, hởi lòng hởi dạ, cười: "Con vẹt xanh này ngoan quá!".
Ở nhà một vài ngày, Anh lên đường về nơi làm việc.
Mẹ anh lại một mình một bóng. May mà có con vẹt xanh làm bạn. Sáng sớm, bà cho vẹt ăn, nó bèn nói: "Mẹ ơi! Con chào mẹ! Con là Anh!". Buổi trưa, bà cho nó ăn, nó nói:"Mẹ ơi! Con chào mẹ! Con là Anh!". Lúc sẩm tối bà cho vẹt ăn, nó nói: "Mẹ ơi! Mẹ vất vả quá, nghỉ ngơi một chút đi!...".
Mẹ anh cảm thấy vô cùng sung sướng, trong cuộc sống cô độc mà như có con trai ở bên mình. Bà càng yêu con vẹt hơn, lấy nước chải lông cho nó, vừa sợ nó lạnh, lại sợ nó nóng. Lúc rỗi rãi, bà đem nó ra công viên dạo chơi, để nó được hít thở không khí trong lành, gặp gỡ đồng loại của nó.
Một năm trôi qua, Mẹ anh bị bệnh, đột ngột từ trần vào một buổi sáng sớm. Cách xa hàng ngàn dặm, Anh vội vàng trở về, đến nhà thì chỉ thấy lọ tro của mẹ hiền, còn con vẹt xanh anh mua tặng mẹ không biết biến đâu, chỉ còn lại chiếc lồng trống không treo lơ lửng ở ban công.
Anh quyết định ở lại nhà cũ thêm vài ngày nữa, để tưởng nhớ ơn dưỡng dục của mẹ hiền, cũng là bày tỏ nỗi ân hận không thể đưa mẹ về nơi an nghỉ cuối cùng.
Anh vào trong phòng ngủ nhỏ của ngôi nhà cũ. Tấm ảnh mẹ hiền đặt trên tủ lớn kê ngay trước giường, đang mỉm cười với con trai. Anh cởi áo lên giường nằm, mấy ngày đi đường vất vả, khiến mắt anh như sụp xuống.
Cơn buồn ngủ ập đến khiến anh dần dần chìm vào giấc mơ. Trong chiêm bao, anh thấy mẹ già hiền từ đang khâu mấy chiếc cúc áo vét của anh bị đứt, dưới ngọn đèn mờ. Anh vô cùng sung sướng chạy đến bên mẹ, nhưng bà đã biến mất, bên tai vẫn văng vẳng tiếng nói: "Con ơi! Mẹ rất nhớ con!".
Anh bừng tỉnh, bên tai vẫn vang lên lời hỏi ân cần: "Con ơi! Con có khỏe không?" Anh bật đèn, nhìn quanh, không nhìn thấy bóng người nào cả. Anh nghĩ, chắc trong lòng nhớ mẹ da diết quá, mà sinh ra ảo giác chăng. Anh đi nằm lại, và chìm trong giấc mộng.
Trong mơ, anh trông thấy mẹ cười, nhưng vừa chạy tới gần thì mẹ biến mất. Anh lại tỉnh giấc. Vẫn có tiếng vọng đến: "Con ơi! Mẹ nhớ con lắm!" Anh ngồi dậy mặc áo, sang phòng khách, tiếng gọi bên tai anh càng rõ hơn, trong hơn.
"Con ơi! Mẹ nhớ con lắm!". Âm thanh đó phát ra từ phía ban công. Lòng anh bỗng bồn chồn, rón rén bước tới. Dưới ánh trăng tỏ, anh nhìn thấy một con chim – con vẹt xanh đang đậu trên ban công. Nó nói: "Con ơi! Mẹ rất nhớ con!".
Quầng mắt thâm của Anh ướt đầm. Con vẹt này không sợ người. Rõ ràng nó gầy đi rất nhiều, lông cũng bù xù tơi tả. Nó lại kêu: "Con ơi! Con phải thường xuyên về thăm nhà, mẹ rất nhớ con!...".
Anh gào lên, nước mắt tuôn trào như mưa.
Thì ra trước khi chết, mẹ anh đã thả con vẹt. Bà không ngờ được rằng, con vẹt xanh thông minh tình nghĩa ấy đêm đêm vẫn bay về nhà họ Lưu, truyền đạt nỗi nhớ niềm mong của người mẹ với con trai, khi bà còn sống.

Thứ Năm, 3 tháng 7, 2014

Thư gửi mẹ chồng tương lai



Có lẽ hơi vội vàng nhưng con xin được gọi ‘mẹ’ với tất cả sự tôn kính.
Huỳnh Thị Thanh Tuyền

tình yêu thương là vô tận


Tuy mẹ không phải là người sinh thành ra con nhưng mẹ đã sinh ra một người đàn ông quá tốt và ban tặng cho con để con yêu thương và được yêu thương. Đây là món quà quý nhất đời mẹ nhưng mẹ đã dành lại cho con đủ để con biết là mẹ cũng yêu con đến dường nào, phải không mẹ?
Có thể mẹ không dùng facebook, không chat yahoo, không xài internet nhưng nếu vô tình mẹ đọc được thì chắc mẹ sẽ nhận ra con. Thời gian không quá dài nhưng đủ để con cảm nhận được tình yêu của mẹ dành cho các con cũng như cho riêng con – một người mà đến 25 năm mẹ mới được gặp mặt. Con may mắn vì 25 năm trước được mẹ của con đưa đến cuộc đời này để rồi những ngày tháng tiếp theo con có thêm một người mẹ và thêm một gia đình. Vì thế xin mẹ hãy thương yêu con nhiều hơn mẹ nhé!
Mặc dù con vẫn nghe quanh quẩn đâu đây cái câu “mẹ chồng – nàng dâu không hồi kết”. Nhưng mẹ ơi, mẹ con mình thống nhất với nhau không gọi là “mẹ chồng – con dâu” nhé! Phải gọi dài như thế hao calo lắm mẹ nhỉ? Mẹ cứ xem con như đứa con gái mà mẹ đã thất lạc bao năm nay giờ về lại với gia đình mình, như vậy mẹ nhé! Mẹ đừng lo là con lấy hết tình cảm của con trai mẹ mà mẹ hãy vui vì bây giờ có thêm một đứa con nữa yêu mẹ, như thế mẹ đã được yêu gấp đôi rồi.
Người mẹ nào cũng dành những điều tốt đẹp nhất cho gia đình, con hiểu mẹ đã vất vả bao năm, hy sinh cho gia đình, nuôi con cái lớn khôn và thành đạt. Con chẳng giỏi giang, đôi khi còn vụng về mà thậm chí còn ương bướng nữa. Thế nên từ bây giờ mẹ hãy dạy bảo cho con từ từ để con và mẹ cùng làm gia đình mình thêm nữa những tiếng cười. Hai mẹ con mình sẽ cùng nhau đi chợ, nấu ăn và đi chơi. Mẹ hãy dạy con với tất cả tình yêu thương mẹ có để sau này con sẽ biết cách dạy những đứa cháu của mẹ.
Từ bây giờ thì mẹ phải nghỉ ngơi nhiều sau hơn nửa đời vất vả, lo toan. Cơ duyên đã mang mẹ con mình đến gần nhau rồi, mẹ hãy để con được lo lắng cho mẹ, được chăm sóc gia đình vì tình yêu thương là vô tận mà phải không mẹ?
Theo Ngoi sao

====http://taynamkienthuc.blogspot.com/

Tồn tại hay là sống



Cuộc sống cuốn con người đi theo dòng đời hối hả, đôi khi, ta đánh mất mình bởi những giây phút vội vàng.

Lê Thu Hà

Giữa đô thị ồn ào và phồn hoa, giữa nhịp sống náo nhiệt và vội vã, ta đi tìm riêng một khoảng lặng bình yên… Những con đường vào tiết trời se lạnh, rùng mình trong hơi sương mỏng mảnh. Hàng cây già nua trút lá, cố nép mình trong vạt nắng cuối mùa nhàn nhạt, giăng giữa lòng phố buồn tênh. Mùa đông đã đến từ lúc nào.
Đâu đó, nơi góc phố, người phụ nữ bán hàng rong nép mình vào ngôi nhà cao tầng tránh gió rét và hơi sương lạnh buốt. Đôi mắt nhắm hờ, khe khẽ bên vành nón úp ngược đặt trên thúng cam bán dở, trên khuôn mặt vẫn còn nỗi lo toan cơm áo gạo tiền, một giấc ngủ trưa vội vã giữa dòng người tấp nập… lặng yên!
Ở một con hẻm nhỏ, bóng dáng người thợ sửa xe đạp trở thành hình ảnh quen thuộc trong mắt mỗi người qua đây. Chỉ có một thùng đồ nghề nho nhỏ, không biết bác đã ngồi nơi đây, dưới gốc sấu già này bao nhiêu năm? Dáng người thô kệch, chiếc lưng hơi gù, bàn tay đen nhẻm lấm lem vết dầu, người thợ sửa xe đạp giản dị ấy chăm chỉ hàng ngày, cần mẫn với công việc của mình dù nắng mưa hay giá rét. Trên khuôn mặt gầy guộc in hằn những vết nhăn của thời gian, nguyên vẹn nụ cười và ánh mắt thật hiền lành, dễ mến.

Một cuốn sách nào đó từng viết: “Khi ra đường, nếu nhìn thấy một người công nhân, trên áo, trên tay, trên mặt lấm lem những vết bụi bặm, vôi vữa, sơn dầu… bạn đừng nghĩ đó là vết bẩn mà hãy nghĩ đó là dấu vết của lao động, của sự chăm chỉ và cần cù, những dấu vết ấy bao giờ cũng đáng được tôn trọng”. Từng nhìn rất nhiều “dấu vết” từ khi thơ bé của những người thân xung quanh mình nhưng vô tình ta lãng quên và đôi lúc vẫn thốt lên những lời nói khó chịu, kèm theo cái nhăn mặt tức giận khi lỡ rây một vết bẩn nào đó trên áo ta. Có khi nào ta chợt nhận ra, ta từng quên…
Ừ thì… đôi lúc, ta chợt bỏ quên ánh nhìn sau nếp nhăn in hằn dấu vết tuổi già của ông lão bán than đầu ngõ, ánh mắt khắc khổ như cầu ơn của cụ bà bán rong ven đường, cái nhìn đăm chiêu của đứa bé đánh giày trong công viên buổi sáng sớm, llời mời chào của cô hàng quà vẫn đi qua nhà mỗi chiều… Ta bỏ quên những thứ ấy, đến với những thứ sạch sẽ, bóng loáng và giả tạo.
Đôi khi, ta nhìn cuộc sống của những con người ấy tầm thường, vô vị như bao công việc lao động chân tay khác nhưng đôi lúc, ta trở mình và bất giác nhận ra có một góc bình yên trên những khuôn mặt ấy. Đó là nụ cười hồn nhiên, không vương vấn chút ưu tư, phiền muộn. Ánh mắt ấy chân thật ấm áp và đôi lúc ta tự hỏi mình: “Đã khi nào ta bình yên như thế? Sống và tồn tại?“. Đã bao giờ ta hỏi: “Liệu ta sống hay chỉ là đang tồn tại?”.
Nguồn Ngôi sao
====http://taynamkienthuc.blogspot.com/